Tôi không nghèo, nhưng vẫn bị chê vì làm dâu không “khéo”
Tôi có công việc ổn định, thu nhập đủ sống thoải mái ở thành phố. Gia đình hai bên đều không quá khó khăn. Về vật chất, tôi chưa từng để nhà chồng phải bận tâm điều gì. Vậy mà, điều khiến tôi hay bị chê nhất... lại không nằm ở chuyện tiền bạc.
Vợ chồng mâu thuẫn vì đóng góp sửa nhà chung của bố mẹ
“Chồng tôi chẳng còn nói lời yêu” – và tôi đã học cách yêu lại chính mình
“Chúng tôi không còn yêu như ngày đầu, nhưng vẫn chọn ở lại – vì gia đình”
Tôi bị chê vì không “khéo”.
Chẳng phải không biết nội trợ. Tôi nấu ăn được, làm việc nhà gọn gàng, cư xử không hỗn hào. Nhưng với nhà chồng, có lẽ như vậy là chưa đủ. “Làm dâu phải biết ý”, “phải lanh lẹ”, “phải hiểu chuyện”, “phải biết trước khi người ta nhắc” – những câu nói ấy tôi nghe không biết bao nhiêu lần.
Tôi không nghèo, nhưng lại luôn bị so sánh với những người "giỏi lấy lòng" hơn mình. Em dâu của họ biết mua quà Tết đúng lúc, gọi điện chúc sinh nhật từng người trong họ hàng, nhớ rõ ai thích ăn món gì. Còn tôi – chỉ vì quên mời một người bác họ ăn giỗ hay không kịp dọn ly nước khi có khách đến – cũng đủ để trở thành người “vô tâm”, “không biết cư xử”.

Làm dâu mà, người ta chẳng nhìn vào bạn có yêu chồng thế nào, có chăm con ra sao, có góp phần xây dựng gia đình vững vàng không. Họ chỉ để ý bạn có biết “cười đúng lúc”, “gật đầu đúng chỗ”, “dạ thưa đúng tông” hay không.
Tôi từng tự trách mình: phải chăng do tôi chưa đủ tinh tế? Nhưng rồi tôi nhận ra: cái gọi là "khéo" ấy đôi khi không đơn thuần là cách cư xử. Mà là khả năng làm hài lòng người khác, kể cả khi điều đó khiến bản thân mệt mỏi.
Tôi từng mua quà lễ tết đúng chuẩn, chủ động bắt chuyện với họ hàng, cố nhớ lịch của cả nhà. Nhưng càng cố, tôi càng thấy mình giống một người đang cố diễn vai làm dâu hoàn hảo – vai diễn mà tôi không có kịch bản sẵn, và chẳng ai dạy tôi cách làm đúng.
Có lúc tôi buột miệng nói với chồng: “Em không nghèo. Em không bất tài. Em chỉ không quen lấy lòng người khác bằng những thứ sáo rỗng.” Anh chỉ im lặng. Rồi bảo tôi: “Em cứ sống thoải mái thôi, ai nói gì kệ họ.” Nhưng làm sao kệ được, khi chính “họ” lại là những người mình gọi là gia đình?
Gia đình chồng – với nhiều người là nơi để trở về. Còn với tôi, đôi khi là nơi để giữ vai – một vai diễn thầm lặng nhưng áp lực. Tôi không trách họ, cũng không oán thán cuộc đời. Tôi chỉ ước, giá như người ta nhìn nhau bằng sự chân thành, thay vì bằng những thước đo “khéo léo” vô hình mà vô tình cứa vào lòng người làm dâu như tôi.