“Chồng tôi chẳng còn nói lời yêu” – và tôi đã học cách yêu lại chính mình
Người ta bảo, khi bước vào hôn nhân, tình yêu sẽ biến thành những điều giản dị. Nhưng có những ngày, tôi vẫn thèm một câu nói ngọt ngào, một cái ôm bất ngờ hay chỉ là ánh mắt trìu mến từ người chồng từng si mê mình đến cuồng nhiệt.
Chúng tôi cưới nhau được 7 năm. Có với nhau hai đứa con. Một mái nhà nhỏ, một công việc ổn định, một gia đình tưởng như đủ đầy. Nhưng chẳng hiểu từ khi nào, chúng tôi thôi chờ nhau về ăn cơm, thôi nhắn tin chỉ để hỏi "em ăn gì chưa", thôi chạm vào nhau một cách tự nhiên như thuở còn yêu. Anh vẫn là người chồng tốt, không rượu chè, không phản bội. Chỉ là… lạnh. Lạnh như thể tôi là một phần mặc định trong cuộc sống anh – như cái bàn, cái ghế, quen thuộc đến mức không còn gì để nói.
Có lần tôi hỏi: “Anh có còn yêu em không?”
Anh cười nhạt: “Em lại nghĩ đi đâu rồi. Mình là vợ chồng, yêu hay không quan trọng gì nữa đâu.”
Tôi im lặng. Tôi biết với anh, tình yêu đã chuyển hóa thành trách nhiệm. Nhưng với tôi, phụ nữ, đôi khi chỉ cần một cái nắm tay nhẹ cũng đủ để sống tốt cả một tuần. Tôi thèm được làm vợ theo đúng nghĩa – được ngắm nhìn, được nâng niu, được lắng nghe chứ không phải chỉ là người giữ con, lo cơm nước và ngủ cạnh nhau như hai cái bóng.

Tôi từng trách anh. Rồi tôi dằn vặt bản thân. Hay là do mình xồ xề sau sinh? Hay do mình đã không còn hấp dẫn? Tôi bắt đầu đi spa, thay đổi kiểu tóc, mua vài bộ váy mới – mong có lúc anh nhìn tôi lâu hơn 5 giây. Nhưng anh vẫn chỉ nói: “Đẹp đấy, nhưng em đừng tiêu tiền linh tinh quá”. Và tim tôi lại chùng xuống.
Có lúc tôi nghĩ đến chuyện buông. Không phải vì hết yêu, mà vì mỏi quá rồi. Mỏi vì cứ phải gồng lên để giữ hôn nhân không nguội lạnh, trong khi người kia vẫn điềm nhiên như chẳng có gì đang rạn vỡ.
Nhưng rồi tôi dừng lại, không phải vì anh, mà vì tôi. Tôi không muốn mình biến thành một người phụ nữ cay đắng chỉ vì không được yêu theo cách mình mong. Thay vì tiếp tục trông chờ, tôi bắt đầu sống tử tế với chính mình. Tôi học vẽ, đi học nhảy zumba mỗi chiều thứ bảy. Tôi dậy sớm hơn để pha cho mình một ly cà phê, mở nhạc nhẹ và viết vài dòng vào sổ. Tôi đi dạo một mình, đọc sách mỗi tối khi con ngủ. Không phải để níu giữ anh – mà để giữ mình.
Và thật lạ, khi tôi ngừng trách móc, ngừng chờ đợi, ngừng bấu víu… thì anh bắt đầu thay đổi. Anh hỏi tôi học vẽ ở đâu, rồi đòi xem tranh. Có hôm anh đứng ngoài phòng, ngó vào bảo: “Em đang viết gì mà chăm chú thế?”
Tôi đáp: “Em viết cho em thôi”.
Và anh im lặng, nhìn tôi lâu hơn mọi khi.
Tôi không kỳ vọng anh quay lại là người đàn ông từng làm thơ tặng tôi năm xưa. Nhưng ít ra, anh bắt đầu thấy tôi – không phải người vợ thường ngày, mà là người phụ nữ với thế giới riêng cần được tôn trọng và yêu thương.
Hôn nhân đôi khi không cần những điều lớn lao. Chỉ cần hai người cùng nỗ lực, mỗi ngày một chút. Và nếu người kia quên đi điều đó, thì mình cũng đừng bỏ quên chính mình. Vì khi phụ nữ biết yêu lấy mình trước, cô ấy không còn sợ cô đơn – kể cả trong chính ngôi nhà mình.