Không hoa hồng, chẳng lời ngọt ngào, chồng tôi là người trầm tính, yêu bằng ánh mắt và những hành động thầm lặng. Làm vợ anh, tôi học cách lắng nghe bằng trái tim và cảm nhận hạnh phúc từ những điều nhỏ nhất.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình nhẫn nhịn, hy sinh và vun vén thật nhiều thì gia đình sẽ yên ấm, chồng sẽ mãi ở bên. Nhưng tôi đã sai – sai khi quên mất rằng, trong một mối quan hệ, không ai đáng bị bỏ rơi, kể cả chính mình.
Mười năm làm chồng, tôi cứ nghĩ mình hiểu vợ. Cho đến một ngày, con gái tôi òa khóc vì “mẹ mệt quá”, tôi mới nhận ra: người phụ nữ bên cạnh mình đã âm thầm gồng gánh quá nhiều, mà tôi chưa từng thật sự nhìn thấy.
Chúng tôi từng lạnh nhạt, từng tưởng chừng buông tay. Nhưng mỗi lần tôi yếu lòng, anh vẫn ở đó – lặng lẽ nắm tay tôi, không cần lời hoa mỹ, chỉ cần đủ ấm để tôi biết mình không cô đơn.
Cô ấy chẳng trách, chẳng hờn, chẳng đòi hỏi điều gì. Nhưng chính sự lặng lẽ đó lại khiến tôi – một người chồng tưởng chừng mạnh mẽ – thấy hoang mang và day dứt.
Cô ấy rời vòng tay cha mẹ, chọn bạn là nhà. Không cần quà lớn, chẳng mong hoa mỗi ngày – chỉ cần người chồng đủ hiểu, đủ thương, và không để cô ấy phải một mình gồng gánh cả yêu thương lẫn tổn thương.
Khi còn trẻ, tôi từng mong một cuộc hôn nhân hoàn hảo. Nhưng càng sống lâu bên vợ, tôi càng hiểu: điều giữ một mái ấm bền lâu không phải là sự hoàn hảo, mà là lòng bao dung dành cho nhau mỗi ngày.
Kết hôn gần 6 năm, tôi cứ nghĩ chỉ cần mình đi làm kiếm tiền, lo đủ kinh tế là đã làm tròn vai trò của một người chồng. Những điều nhỏ nhặt như vợ mệt mỏi, vợ buồn hay cơm nhà nguội đi vì tôi về trễ – tôi đều cho rằng là chuyện “có gì đâu mà to tát”.
Có những ngày, tôi nằm cạnh chồng mà thấy như hai người xa lạ. Không còn những cái ôm ấm áp, không còn ánh mắt tìm nhau trong bữa cơm, chỉ còn lại sự im lặng kéo dài đến nghẹt thở. Tôi từng nghĩ, hay là mình nên buông tay?