Thứ hai, 19/05/2025
logo

Từ khoá: "hôn nhân"

  • Chúng tôi từng rất hạnh phúc, cho đến khi im lặng trở thành thói quen
    Có một thời, tôi tin rằng hạnh phúc hôn nhân được nuôi dưỡng bởi những điều giản dị: một bữa cơm đủ đầy, một cái ôm cuối ngày, vài câu hỏi han vụn vặt sau giờ tan ca. Những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy, khi lặp lại mỗi ngày, đã từng là cách chúng tôi giữ gìn nhau trong cuộc sống bộn bề.
  • Làm vợ không mệt, mệt nhất là lúc cảm thấy một mình trong chính cuộc hôn nhân của mình
    Tôi từng nghĩ, làm vợ là một hành trình nhiều vất vả: gánh vác công việc gia đình, sinh con, chăm con, thu vén nhà cửa, lo đối nội – đối ngoại… Những điều ấy đúng là mệt, là áp lực. Nhưng sau nhiều năm sống trong hôn nhân, tôi mới hiểu: điều mệt mỏi nhất không phải là bận rộn đến mức không kịp ăn một bữa cơm trọn vẹn, mà là khi bạn cảm thấy mình cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, cô độc trong mối quan hệ tưởng chừng đã có bờ vai để dựa vào.
  • Chồng tôi rửa bát, quét nhà – không phải để giúp vợ, mà vì đó là nhà của anh ấy
    Có một lần, tôi đang dọn dẹp bếp thì chồng từ phòng khách bước vào, tay xắn tay áo, miệng bảo: “Để anh rửa bát cho, em dọn chỗ khác đi". Tôi nhìn anh, không nói gì, chỉ mỉm cười. Không phải vì ngạc nhiên hay xúc động, mà vì tôi thấy… chuyện này rất bình thường. Vì đây không phải lần đầu, cũng chẳng phải điều hiếm hoi gì trong nhà tôi.
  • Vợ chồng ở xa nhau – giữ lửa thế nào khi khoảng cách là cả trăm cây số?
    Chúng tôi kết hôn được ba năm. Một năm đầu ở chung, hai năm sau ở xa. Chồng tôi đi công tác dài hạn ở tỉnh, một tuần chỉ về nhà một lần, có khi hai tuần mới ghé qua. Người ngoài nhìn vào hay hỏi đùa: “Sống kiểu vậy có khác gì yêu xa?” – Tôi chỉ cười. Vì đúng là như yêu xa thật, chỉ khác là đã mang danh vợ chồng.
  • Gia đình 3 thế hệ sống chung – hạnh phúc hay áp lực?
    Tôi sống trong một gia đình 3 thế hệ – ông bà, vợ chồng tôi và hai đứa nhỏ. Nói đúng hơn, từ ngày cưới, tôi đã về làm dâu trong căn nhà có sẵn nền nếp, thói quen và cả những tiếng cười lẫn tiếng thở dài.
  • Chúng tôi vừa cãi nhau to, nhưng tối đó anh vẫn kéo chăn đắp cho tôi
    Là vợ chồng, ai mà chẳng có lúc lời qua tiếng lại. Vợ chồng tôi cũng không ngoại lệ. Có lần cãi nhau to đến mức tôi nghĩ, “thôi rồi, lần này chắc giận cả tuần”. Vậy mà tối hôm đó, anh vẫn nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho tôi khi thấy tôi quay lưng nằm co ro.
  • Khi anh chị em chồng coi mình là người giúp việc không lương
    Về làm dâu, tôi đã chuẩn bị tinh thần để cố gắng hòa hợp với nếp sống gia đình chồng. Nhưng điều tôi không ngờ là mình lại trở thành “người phục vụ” bất đắc dĩ – không chỉ cho bố mẹ chồng, mà còn cho cả anh chị em bên chồng, những người chẳng coi tôi là thành viên trong gia đình, mà chỉ như một người giúp việc… miễn phí.
  • Cưới nhau xong, tôi mới biết mình lấy nhầm người chồng quá 'yên ổn'
    Ngày lấy anh, ai cũng bảo tôi may mắn. Anh không đẹp trai rực rỡ, không lãng mạn hoa hồng, nhưng có một công việc ổn định, thu nhập tốt, lại hiền lành, điềm đạm. Bố mẹ tôi mừng lắm, bạn bè thì ghen tị: “Chọn người như vậy, gia đình sau này sẽ yên ấm lắm”.
  • Chồng tôi không tệ, chỉ là... vô tâm quá lâu
    Gia đình tôi nhìn vào chẳng có gì để phàn nàn. Chồng đi làm đều, không cờ bạc rượu chè, cũng chẳng từng nặng lời với vợ. Mọi thứ cứ bình bình như thế suốt tám năm qua – một cuộc hôn nhân tưởng như “ổn”.
  • “Chồng tôi chẳng còn nói lời yêu” – và tôi đã học cách yêu lại chính mình
    Người ta bảo, khi bước vào hôn nhân, tình yêu sẽ biến thành những điều giản dị. Nhưng có những ngày, tôi vẫn thèm một câu nói ngọt ngào, một cái ôm bất ngờ hay chỉ là ánh mắt trìu mến từ người chồng từng si mê mình đến cuồng nhiệt.
Xem thêm