Thứ tư, 14/05/2025
logo
Tiêu điểm

“Chúng tôi không còn yêu như ngày đầu, nhưng vẫn chọn ở lại – vì gia đình”

Vi An Thứ tư, 14/05/2025, 16:22 (GMT+7)

Có những buổi tối, tôi nằm cạnh chồng, mỗi người quay một hướng. Không giận dỗi, không cãi vã – chỉ là im lặng. Một thứ im lặng kéo dài và quen thuộc như hơi thở.

Giữ lửa hôn nhân sau khi có con: Chặng đường không chỉ là tình yêu

Hôn nhân không cần hoàn hảo, chỉ cần đủ bao dung

Khi phụ nữ không còn là chính mình – và cuộc hôn nhân bắt đầu rạn vỡ

Tôi từng rất sợ cảm giác này. Sợ cái khoảng trống giữa hai người từng thề hẹn đi cùng nhau cả đời, giờ lại ngập tràn sự lạnh nhạt và thờ ơ. Nhưng rồi tôi nhận ra, hôn nhân không chỉ có màu hồng.

Chúng tôi từng yêu nhau cuồng nhiệt. Những ngày đầu, mỗi tin nhắn đều khiến tim tôi loạn nhịp. Chỉ cần anh nói “nhớ em” là đủ khiến tôi vui cả ngày. Nhưng rồi cưới nhau, sống chung, có con… cuộc sống cuốn cả hai vào vòng xoay của công việc, cơm áo, bệnh vặt của con, những khoản phải chi, những điều phải lo.

Lâu dần, chẳng còn ai hỏi nhau “Hôm nay em thế nào?”, cũng không ai nhớ ngày kỷ niệm. Sự lãng mạn bị thay bằng những câu chuyện không đầu không cuối: "Sữa con hết chưa?”, “Mai em đón con được không?”, “Anh chuyển khoản rồi đấy nhé.”

ss2070561485-1677568630404611373343-50-0-800-1200-crop-1677568651104268101425-1440
Ảnh minh họa

Có lúc tôi nghĩ, liệu chúng tôi còn yêu nhau không?

Nhưng vào một đêm con sốt cao, tôi hoảng hốt run bần bật, anh lặng lẽ lái xe đưa cả hai mẹ con vào viện. Không một lời phàn nàn. Vẫn là anh – người luôn có mặt vào những lúc tôi yếu đuối nhất.

Có những ngày tôi về nhà mệt rã rời, chỉ muốn nằm xuống và khóc. Anh không ôm tôi, không nói gì, chỉ đi nấu cơm, gác điện thoại, bế con cho tôi chợp mắt một lát.

Chúng tôi không còn yêu như ngày đầu, nhưng chưa bao giờ bỏ mặc nhau.

Tình yêu sau hôn nhân không ồn ào. Nó hiện diện trong những điều bình thường đến mức dễ bị lãng quên: một cái áo được treo sẵn khi trời lạnh, một hộp cháo mua về lúc ốm, một câu “em ăn đi rồi ngủ sớm”.

Chúng tôi ở lại – không phải vì hết đường lui, mà vì vẫn còn đủ nghĩa tình. Vì chúng tôi biết, tình yêu không phải lúc nào cũng là lửa cháy bập bùng. Đôi khi, nó chỉ là ánh đèn nhỏ cuối hành lang, đủ sáng để dẫn lối nhau qua những ngày mỏi mệt.

Và trên hết, chúng tôi ở lại – vì gia đình. Vì những đứa con đang lớn lên bằng sự kiên nhẫn, tôn trọng và những nỗ lực lặng lẽ mỗi ngày của bố mẹ.

Đọc thêm
Đừng bỏ lỡ
Cùng chuyên mục