Thứ sáu, 16/05/2025
logo
Gia đình

Khi anh chị em chồng coi mình là người giúp việc không lương

Vi An Thứ sáu, 16/05/2025, 14:34 (GMT+7)

Về làm dâu, tôi đã chuẩn bị tinh thần để cố gắng hòa hợp với nếp sống gia đình chồng. Nhưng điều tôi không ngờ là mình lại trở thành “người phục vụ” bất đắc dĩ – không chỉ cho bố mẹ chồng, mà còn cho cả anh chị em bên chồng, những người chẳng coi tôi là thành viên trong gia đình, mà chỉ như một người giúp việc… miễn phí.

Bùi Minh – Từ kế toán văn phòng đến nữ thủ lĩnh 300 thành viên: Hành trình lan tỏa vẻ đẹp nội tại từ Hebe Luna

Trúc Thanh – Hành trình từ đam mê cái đẹp đến kiến tạo giá trị thật cho phụ nữ Việt

“Chồng tôi chẳng còn nói lời yêu” – và tôi đã học cách yêu lại chính mình

Tôi và chồng sống cùng nhà với bố mẹ anh. Lúc mới cưới, tôi nghĩ: “Sống chung một thời gian để tích góp, sau sẽ ra riêng”. Nhưng thời gian ấy cứ kéo dài mãi. Trong nhà, ngoài bố mẹ chồng ra còn có hai em chồng – một người đã đi làm, một người vẫn còn đi học.

Ngày nào tôi cũng đi làm cả ngày như mọi người, nhưng về đến nhà là lao ngay vào bếp. Cơm canh tôi nấu, dọn dẹp tôi làm, đồ ai để bừa tôi gom lại. Em chồng ngồi ăn xong, đứng dậy là đi thẳng lên phòng như thể chẳng có chuyện gì liên quan đến mình. Tôi rửa chén, lau nhà, phơi quần áo – tay lúc nào cũng bận, nhưng vẫn phải nghe những câu vô tư đến đau lòng: “Chị dâu đảm ghê ha, nhà này có chị khỏi thuê giúp việc.” “Chị nấu món này quen tay rồi, nấu luôn cho cả nhà nha.”

Họ nói như đùa, nhưng lặp đi lặp lại mỗi ngày. Và đau nhất là không ai trong nhà thấy điều đó bất thường. Chồng tôi cũng chỉ bảo: “Thôi, em chịu khó một chút. Có gì đâu mà phải suy nghĩ.”

73797-17280133137141248885013-1644
Ảnh minh họa

Nhưng tôi mệt. Không phải vì việc nhà quá nhiều, mà vì tôi không thấy mình được coi là một thành viên trong gia đình. Không ai hỏi tôi có mệt không, có cần phụ không, có muốn nghỉ một hôm không. Tôi hiện diện như một phần mặc định của căn nhà – giống cái máy cơm điện, lúc nào cũng sẵn sàng.

Tôi từng nghĩ đến việc góp ý thẳng với mọi người. Nhưng rồi lại sợ mang tiếng là “dâu mới mà đã ý kiến”, “khó sống”. Tôi nói với chồng, anh chỉ im lặng. Mọi thứ lặp lại mỗi ngày – cho đến khi tôi nhận ra mình đang dần mất đi sự tự trọng và cảm giác được tôn trọng trong chính tổ ấm của mình.

Gia đình chồng – hai từ mà tôi từng hy vọng sẽ là nơi mình được yêu thương và chở che. Nhưng rồi nó trở thành một guồng quay mệt mỏi mà tôi không thể dừng lại, vì nếu tôi dừng, không ai thay tôi cả.

Tôi không cần lời cảm ơn, không cần tặng quà, chỉ cần một câu hỏi: “Em có mệt không?” Hay đơn giản là một người đứng dậy rửa giúp cái chén, dọn giúp cái mâm cơm. Chỉ vậy thôi, tôi đã thấy mình được coi là một phần của gia đình này, chứ không phải “người ở không công”.

Giờ đây, tôi đang bàn với chồng việc ra riêng. Tôi không muốn biến cuộc hôn nhân thành cuộc phục vụ tập thể. Tôi chọn rút lui – không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi đã đủ mạnh để không cam chịu mãi một vị trí bị xem nhẹ.

Đọc thêm
Đừng bỏ lỡ
Cùng chuyên mục