Chồng tôi rửa bát, quét nhà – không phải để giúp vợ, mà vì đó là nhà của anh ấy
Có một lần, tôi đang dọn dẹp bếp thì chồng từ phòng khách bước vào, tay xắn tay áo, miệng bảo: “Để anh rửa bát cho, em dọn chỗ khác đi". Tôi nhìn anh, không nói gì, chỉ mỉm cười. Không phải vì ngạc nhiên hay xúc động, mà vì tôi thấy… chuyện này rất bình thường. Vì đây không phải lần đầu, cũng chẳng phải điều hiếm hoi gì trong nhà tôi.
Chồng tôi không tệ, chỉ là... vô tâm quá lâu
“Chúng tôi không còn yêu như ngày đầu, nhưng vẫn chọn ở lại – vì gia đình”
“Chồng tôi chẳng còn nói lời yêu” – và tôi đã học cách yêu lại chính mình
Ấy vậy mà, khi tôi kể lại chuyện này trong một buổi tụ họp bạn bè, mấy chị em lại trầm trồ: “Trời, chồng mày được ghê!” – Câu nói ấy khiến tôi nghĩ mãi. Có phải vì chuyện đàn ông làm việc nhà vẫn còn là điều quá đặc biệt trong mắt nhiều người?
Ngày trước, tôi cũng từng nghĩ nếu chồng phụ rửa bát hay quét nhà thì đó là “giúp vợ”. Nhưng sống với nhau rồi, tôi nhận ra một điều rất rõ: Anh ấy không giúp tôi – anh ấy đang cùng tôi vun vén cho ngôi nhà này.
Chúng tôi đều đi làm, đều mệt sau một ngày dài. Nhưng nếu tôi vào bếp nấu cơm, thì anh sẽ tranh thủ dọn dẹp phòng khách. Nếu tôi chăm con học bài, thì anh sẽ đi phơi đồ. Không ai phải gồng lên, cũng chẳng ai thấy mình “hy sinh” hơn người kia.

Tôi từng nghe đâu đó câu: “Việc nhà là của phụ nữ.” Nhưng thật sự, tôi không nghĩ vậy. Nhà là của cả hai người – thì tại sao lại có chuyện phân định ai mới “phải” làm?
Chồng tôi từng bảo, anh đi làm về không chỉ để “kiếm tiền nuôi vợ con”, mà còn vì anh muốn xây một tổ ấm, một nơi mà khi về đến là thấy nhẹ lòng. Mà tổ ấm đâu chỉ đến từ thu nhập – nó đến từ những bữa cơm nóng, từ nhà cửa sạch sẽ, từ tiếng con cười vang trong không gian dễ chịu.
Có lần tôi bệnh, nằm bẹp cả ngày không dậy nổi. Chồng tôi loay hoay nấu cháo, đỡ tôi dậy uống thuốc, rồi pha nước ấm lau người cho tôi. Lúc ấy, tôi không thấy mình là người may mắn vì “có ông chồng tâm lý”, mà thấy mình đang sống cùng một người bạn đời đúng nghĩa – biết lắng nghe, biết sẻ chia và luôn ở đó khi tôi cần.
Thật ra, giữ gìn hạnh phúc gia đình đâu cần đến những điều lớn lao. Chỉ cần một người sẵn sàng nhấc tay lên rửa bát, quét nhà, chăm con mà không đợi nhắc nhở – thế là đủ ấm lòng.
Tôi không thấy tự hào khi có một người chồng làm việc nhà. Tôi chỉ thấy biết ơn, vì cả hai chúng tôi đều hiểu: Hôn nhân không phải là cuộc thi xem ai làm nhiều hơn ai, mà là hành trình cùng nhau giữ cho căn nhà luôn ấm, lòng luôn nhẹ và tình yêu thì vẫn còn nguyên sau mỗi ngày quay cuồng giữa cơm áo gạo tiền.