Chồng tôi không tệ, chỉ là... vô tâm quá lâu
Gia đình tôi nhìn vào chẳng có gì để phàn nàn. Chồng đi làm đều, không cờ bạc rượu chè, cũng chẳng từng nặng lời với vợ. Mọi thứ cứ bình bình như thế suốt tám năm qua – một cuộc hôn nhân tưởng như “ổn”.
Chồng tôi không lãng mạn, nhưng chưa từng để tôi phải rửa bát một mình
“Chồng tôi chẳng còn nói lời yêu” – và tôi đã học cách yêu lại chính mình
Ở cữ dưới “cái bóng” mẹ chồng: Mỗi bữa cơm, một lần muốn khóc
Thế nhưng có những đêm, tôi nằm bên cạnh anh mà thấy mình như đang sống cùng một người xa lạ. Không phải vì anh thay đổi. Mà vì anh không bao giờ thay đổi.
Chồng tôi là kiểu đàn ông lặng lẽ, ít nói, ít thể hiện cảm xúc. Ngày mới cưới, tôi nghĩ “không lãng mạn thì thôi, miễn là sống có trách nhiệm”. Nhưng càng về sau, tôi càng thấy thiếu – không phải thiếu tiền, thiếu nhà, mà thiếu những điều nhỏ bé để nuôi dưỡng tình cảm: một lời khen, một cái ôm, hay chỉ là cái gật đầu công nhận khi tôi đã nấu xong bữa cơm.
Anh vẫn về nhà đúng giờ, ăn cơm vợ nấu, xem tivi, rồi đi ngủ. Có chuyện gì cũng nói ngắn gọn: “Ừ, được rồi”, “Tuỳ em”, “Cứ vậy đi”. Anh không la mắng, không phản bội – nhưng cũng không hỏi tôi hôm nay mệt không, không nhớ sinh nhật tôi tròn mấy tuổi, không biết lần cuối tôi khóc là vì điều gì.
Tôi từng thử nói ra: “Anh sống như thế, em thấy mình chỉ là người cùng nhà, không phải người anh yêu.”

Anh nhíu mày: “Anh vẫn đi làm, vẫn lo cho gia đình, có gì chưa đủ?”
Tôi không biết trả lời sao. Có lẽ với anh, một người chồng “tốt” là người chu toàn trách nhiệm, không gây rắc rối. Nhưng với tôi, một gia đình không chỉ cần trách nhiệm – mà còn cần cả sự hiện diện tinh thần của nhau.
Tôi từng ghen tị khi thấy bạn tôi được chồng tặng một bó hoa nhân ngày sinh nhật, được nắm tay khi qua đường, được gọi là “vợ ơi” đầy trìu mến giữa chốn đông người. Tôi không cần anh phải như thế, nhưng tôi chỉ mong mình không phải tự hỏi: “Liệu chồng mình có thật sự thấy hạnh phúc khi sống trong gia đình này không?”
Có những tối muộn, tôi ngồi một mình trong phòng khách, con đã ngủ, nhà im ắng, anh thì vẫn cắm cúi vào điện thoại. Tôi từng muốn bắt chuyện, từng cố làm mới lại mối quan hệ bằng những cuộc hẹn hò hai người, nhưng rồi lại là tôi lên kế hoạch, tôi hỏi, tôi nói – còn anh thì gật đầu hoặc im lặng.
Tôi từng nghĩ đến ly hôn. Không phải vì anh xấu, mà vì tôi mệt khi cứ phải gồng gánh cảm xúc của hai người. Nhưng rồi tôi nghĩ đến con, đến cái mái nhà mà mình đã cố gắng vun vén bao năm qua. Nghĩ đến mẹ chồng, người vẫn hay bảo: “Gia đình là phải nhường nhịn mới bền.” Tôi đã nhường, nhiều hơn tôi tưởng. Nhưng còn ai chịu hiểu cho cảm giác bị lãng quên trong chính tổ ấm của mình?
Giờ đây, tôi không còn mong chồng mình thay đổi quá nhiều nữa. Tôi tập trung chăm sóc bản thân nhiều hơn, dành thời gian cho con, cho bạn bè, cho những điều khiến tôi vui. Có lẽ, thay vì cứ đợi anh quan tâm, tôi chọn tự quan tâm đến mình trước.
Gia đình đôi khi không tan vỡ vì một biến cố lớn, mà bởi những khoảng lặng kéo dài quá lâu. Tôi chỉ mong một ngày nào đó, anh sẽ nhận ra: một người vợ không bỏ đi không có nghĩa là cô ấy còn đủ hạnh phúc để ở lại.