Thứ tư, 14/05/2025
logo
Tiêu điểm

Chồng tôi không lãng mạn, nhưng chưa từng để tôi phải rửa bát một mình

Vi An Thứ tư, 14/05/2025, 14:43 (GMT+7)

Tôi từng ao ước lấy được một người đàn ông biết nói lời ngọt ngào, thỉnh thoảng tặng hoa, nhớ ngày kỷ niệm, hay viết thư tay như trong phim. Nhưng rốt cuộc, tôi cưới một người chẳng nhớ nổi sinh nhật vợ nếu không có thông báo trên điện thoại. Và lạ thay, chưa bao giờ tôi cảm thấy thiếu thốn.

Hôn nhân không cần hoàn hảo, chỉ cần đủ bao dung

Khi phụ nữ không còn là chính mình – và cuộc hôn nhân bắt đầu rạn vỡ

Hãy cân nhắc những điều này trước khi quyết định sống chung để tiết kiệm chi phí

Tôi không nhớ rõ mình đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ về tình yêu và hôn nhân từ khi nào. Có thể là sau lần thứ ba anh đưa tôi đi chợ lúc trời mưa, không than vãn một lời. Cũng có thể là những lần anh đứng cạnh tôi ở bồn rửa chén, tay áo xắn lên, lặng lẽ rửa bát, còn tôi đứng kế bên lau khô. Chúng tôi không nói gì nhiều, nhưng cái cảm giác có người đồng hành, trong cả những việc nhỏ nhất của cuộc sống – với tôi, đó chính là bình yên.

Chồng tôi không lãng mạn theo kiểu cổ tích. Anh không biết tặng hoa vào dịp 8/3, càng không giỏi viết lời yêu thương. Hồi mới cưới, tôi từng tủi thân khi thấy người ta đăng ảnh chồng tặng quà, tặng socola, nắm tay nhau giữa phố đông. Tôi nhìn sang anh – người ngồi cạnh tôi trong quán cơm bình dân, vừa ăn vừa hỏi: “Hôm nay có mệt không?” – và thấy lòng mình trống rỗng.

Nhưng rồi dần dà, tôi nhận ra: mỗi người có cách yêu khác nhau. Có người thể hiện bằng lời, bằng món quà, bằng hình ảnh. Còn anh – anh yêu bằng hành động. Âm thầm, đều đặn, không màu mè. 7 năm bên nhau, tôi chưa từng đi chợ một mình dưới trời mưa. Cũng chưa lần nào phải loay hoay đón con khi ốm đau. Mỗi khi tôi mệt, anh luôn là người bảo: “Em nghỉ đi, để anh làm".

Có lần tôi thức trắng vì con sốt. Sáng dậy, người mệt rã rời, vào bếp đã thấy anh pha sẵn cốc sữa ấm, dặn: “Uống đi rồi còn có sức mà lo tiếp.” Anh không ôm tôi, không nói “Cố lên” như trong phim. Nhưng chỉ cần một câu đó thôi, tôi đã thấy mình không cô đơn trong hành trình làm mẹ, làm vợ.

Gia đình – với tôi, chính là những điều giản dị như thế. Không cần ồn ào, chỉ cần hai người cùng bước về nhà, cùng ngồi bên mâm cơm chiều, cùng gánh vác những trách nhiệm nhỏ nhất mỗi ngày. Là khi tôi xuống bếp nấu cơm, anh sẽ dọn mâm. Là khi tôi rửa bát, anh sẽ rửa nốt nồi. Là khi con quấy khóc giữa đêm, anh là người bật dậy trước.

Tôi từng mong một người đàn ông biết lãng mạn, nhưng cuối cùng lại trân trọng hơn cả một người luôn đặt vợ con lên trên cái tôi của mình. Anh không ngọt ngào, nhưng đủ chu đáo để tôi chưa từng thấy mình bị bỏ lại trong cuộc sống hôn nhân.

Tình yêu sau hôn nhân không phải là những đêm say đắm, cũng không còn là tin nhắn chờ nhau từng phút. Mà là lúc cả hai người đi làm về mệt mỏi, vẫn cố gắng nấu cho nhau bữa cơm tử tế. Là lúc nhà cửa bừa bộn, con cái ồn ào, vẫn không quên hỏi nhau một câu: “Hôm nay em có ổn không?”

Gia đình tôi không có những điều khiến người ngoài phải ngưỡng mộ. Nhưng có những điều khiến tôi muốn gắn bó mãi – một bờ vai đủ vững, một đôi tay luôn chìa ra đúng lúc, và một người chồng tuy không giỏi nói yêu, nhưng chưa bao giờ để tôi rửa bát một mình.

Đọc thêm
Đừng bỏ lỡ
Cùng chuyên mục