Gia đình 3 thế hệ sống chung – hạnh phúc hay áp lực?
Tôi sống trong một gia đình 3 thế hệ – ông bà, vợ chồng tôi và hai đứa nhỏ. Nói đúng hơn, từ ngày cưới, tôi đã về làm dâu trong căn nhà có sẵn nền nếp, thói quen và cả những tiếng cười lẫn tiếng thở dài.
Ở cữ dưới “cái bóng” mẹ chồng: Mỗi bữa cơm, một lần muốn khóc
“Chồng tôi chẳng còn nói lời yêu” – và tôi đã học cách yêu lại chính mình
“Chúng tôi không còn yêu như ngày đầu, nhưng vẫn chọn ở lại – vì gia đình”
Có người bảo: "Sống nhiều thế hệ là có phúc, ông bà kề bên, con cháu quây quần." Nhưng có những ngày, tôi tự hỏi: Đây là hạnh phúc, hay là một dạng áp lực mà chẳng ai dám gọi tên?
Cơm canh đủ vị, nhưng lòng đôi khi lại… lạc điệu
Buổi sáng, ông nội thường dậy từ 5 giờ, đi bộ quanh xóm rồi về bật tivi to như thể cả nhà ai cũng đã thức. Mẹ chồng tôi thì quen ăn cơm từ sớm, nên bữa sáng phải xong trước 6 giờ 30. Tôi thì vừa lo cho con ăn, vừa tranh thủ gói ghém mọi thứ để kịp đi làm. Mỗi người một nhịp sống, một gu sinh hoạt, mà cùng chung dưới một mái nhà – nhiều khi chỉ cần lệch nhau 15 phút thôi cũng thành cớ khiến cả buổi sáng "căng như dây đàn".
Có hôm chỉ vì tôi nêm canh hơi nhạt, mẹ chồng lặng lẽ rút lọ bột nêm rồi bỏ thêm. Chồng tôi không nói gì, nhưng tôi biết anh cũng thấy ngượng. Vậy là sau bữa cơm, chẳng ai nói thêm câu nào.
Không gian sống, nhưng cũng là không gian riêng tư bị “bào mòn”Nhà tôi có 3 phòng ngủ, chia nhau ra thì không còn phòng nào gọi là “riêng” thực sự. Vợ chồng tôi ngủ cùng hai đứa nhỏ, nhiều đêm con quấy khóc, bà nội vào vỗ về rồi tiện thể… góp ý luôn về cách dỗ con. Có lần, vợ chồng tôi cãi nhau nhỏ trong phòng, sáng hôm sau mẹ chồng đã lấp lửng nhắc chuyện “sống với nhau nên nhẫn nhịn”. Tự dưng tôi thấy ngại – vì rõ ràng, trong căn nhà đông người, giận dỗi cũng chẳng còn được giấu kín.
Nhưng đổi lại… là những lúc thấy lòng bình yên đến lạ

Có một lần tôi về muộn vì kẹt công việc, lúc hối hả về tới nhà thì thấy con đã ăn xong, tắm rửa sạch sẽ, đang nằm ngoan ngoãn trong lòng bà. Bữa cơm tối được dọn sẵn, chồng tôi cũng vừa đi chợ về với bịch trái cây trên tay. Tôi chợt thấy, dù có những va chạm nhỏ nhặt, thì đây vẫn là tổ ấm.
Sống chung ba thế hệ, cái được lớn nhất là tình cảm và sự gắn kết. Con tôi lớn lên trong tiếng cười của ông bà, học được cách kính trên nhường dưới. Mỗi dịp lễ Tết, cả nhà cùng nấu ăn, dọn dẹp, trò chuyện – đó là điều mà bạn bè tôi sống riêng ít khi có được.
Hạnh phúc hay áp lực – thật ra tùy cách nhìn
Tôi từng thấy mệt vì phải cố gắng dung hòa mọi người trong nhà, từng muốn có một mái ấm nhỏ riêng tư. Nhưng cũng chính trong những ngày sống cùng ông bà, tôi học được cách lắng nghe, nhường nhịn và điều chỉnh bản thân.
Giống như một nồi lẩu – nhiều nguyên liệu, nhiều khẩu vị, lúc đầu hơi lộn xộn, nhưng nếu ai cũng có chút nhường nhau, nêm nếm vừa tay, thì cuối cùng vẫn là một bữa ăn ấm cúng. Gia đình ba thế hệ cũng vậy – có thể không dễ sống, nhưng nếu cùng nhau vun vén, thì sẽ không thiếu yêu thương.