Chưa đủ trưởng thành để gánh vác thì đừng lấy vợ!
Lấy vợ không phải để “cho bằng bạn bè”, càng không phải để có người nấu cơm, dọn dẹp. Hôn nhân là trách nhiệm – nếu chưa đủ trưởng thành để làm điểm tựa, thì đừng khiến ai phải đứng chênh vênh bên mình.
Dù mỏi mệt đến đâu, tôi vẫn chọn quay về căn bếp có ánh đèn chờ
Đã gọi ai là 'vợ' rồi… thì đừng để người ấy phải tổn thương
Tôi từng so chồng mình với người khác – cho đến khi anh chăm con ốm suốt 3 đêm liền
Lấy vợ, với nhiều người đàn ông, đôi khi chỉ là một cái mốc “nên có” – vì bố mẹ giục, vì bạn bè ai cũng đã yên bề gia thất, hoặc đơn giản vì nghĩ “cưới về cho ổn định”. Nhưng hôn nhân chưa bao giờ chỉ đơn giản là tờ giấy đăng ký kết hôn hay một bữa tiệc cưới linh đình. Đó là một cột mốc đánh dấu bước chuyển mình – từ một người đàn ông tự do, trở thành người chồng, người cha, và quan trọng hơn cả: người gánh vác cả một mái nhà.
Phía sau một đám cưới là một người con gái đã chọn buông bỏ những năm tháng mộng mơ để bắt đầu vai trò mới: làm vợ, làm dâu, làm mẹ. Là những buổi sáng dậy sớm, những bữa cơm tất bật, những đêm mất ngủ vì con sốt… Là chấp nhận thay đổi cả cuộc sống để vun vén cho một gia đình mà trước đó cô ấy chưa từng quen thuộc.

Người phụ nữ khi cưới – không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ tin. Tin vào người đàn ông trước mặt, rằng anh ấy sẽ là chốn bình yên, là điểm tựa vững vàng giữa cuộc đời chông chênh. Cô ấy dám đánh cược cả thanh xuân, sức khỏe, nhan sắc và cả những ước mơ còn dang dở – chỉ vì tin rằng anh ấy sẽ không khiến mình phải tổn thương.
Vậy mà, có bao nhiêu người đàn ông cưới vợ rồi vẫn sống như chưa từng ràng buộc? Vẫn ham vui ngoài quán xá, vẫn nóng nảy quát tháo, vẫn buông lời tổn thương người phụ nữ đang ngày ngày nấu cơm, giặt áo, chăm con cho mình?
Nếu bạn chưa sẵn sàng để đặt người phụ nữ ấy lên trên cái tôi của mình, nếu bạn còn xem trách nhiệm là gánh nặng, tự do là điều quan trọng nhất – thì xin đừng lấy vợ. Đừng để một người phụ nữ vì yêu bạn mà phải sống trong lo âu, nước mắt.
Hôn nhân không phải là chốn để “thử cho biết”, cũng không phải là cái vé về nhà có sẵn cơm canh và người đàn bà chịu đựng. Đàn ông trưởng thành không đo bằng tuổi tác, bằng số tiền trong ví hay vị trí ngoài xã hội – mà đo bằng cách anh ấy đối xử với người phụ nữ của mình.
Lấy vợ, không phải là lấy một người về chung nhà. Mà là chấp nhận cùng nhau đi qua hết thăng trầm cuộc sống. Là trở thành điểm tựa để người kia không bao giờ phải đứng chênh vênh.
Nếu chưa đủ trưởng thành để gánh vác – thì đừng cưới. Vì tổn thương lớn nhất trong đời một người phụ nữ, đôi khi không phải là một cuộc tình tan vỡ… mà là lấy nhầm chồng.