Thứ tư, 25/06/2025
logo
Gia đình

Đã gọi ai là 'vợ' rồi… thì đừng để người ấy phải tổn thương

Vi An Thứ tư, 25/06/2025, 09:13 (GMT+7)

Cô ấy rời vòng tay cha mẹ, chọn bạn là nhà. Không cần quà lớn, chẳng mong hoa mỗi ngày – chỉ cần người chồng đủ hiểu, đủ thương, và không để cô ấy phải một mình gồng gánh cả yêu thương lẫn tổn thương.

Người chồng tốt không phải là món quà sẵn có – mà là kết quả của sự khéo léo từ người vợ

Càng lớn tuổi, tôi càng hiểu: Vợ chồng không phải để hoàn hảo, mà là để bao dung nhau

Tôi từng coi nhẹ cảm xúc của vợ, cho đến khi thấy nước mắt cô ấy sau bữa cơm nguội

Có một cô gái, từng là công chúa nhỏ của bố mẹ mình. Được yêu thương, chở che, chưa từng phải gồng gánh quá nhiều buồn tủi. Vậy mà chỉ vì hai chữ “yêu thương”, cô ấy chấp nhận rời xa vòng tay ruột thịt để bước vào một ngôi nhà xa lạ – nơi cô phải gọi người khác là “bố mẹ chồng”, học cách làm quen, làm dâu, làm vợ, làm mẹ, và cả… làm người tự lau nước mắt cho chính mình.

Phụ nữ khi yêu và kết hôn, đâu chỉ là chọn một người đàn ông để nắm tay, mà là chọn cả một hành trình đầy thử thách phía sau. Là chấp nhận từ bỏ nhiều thứ quen thuộc để bắt đầu với những điều mới mẻ. Là hy sinh thầm lặng, không tiếng oán trách, chỉ mong người chồng đủ thấu hiểu để không biến tình yêu thành nỗi cô đơn trong chính tổ ấm của mình.

Thế nhưng, có mấy người đàn ông từng dừng lại để nghĩ:"Cô ấy đã đánh đổi những gì để trở thành vợ mình?"Hay chỉ mải miết với công việc, bạn bè, những cuộc hẹn bên ngoài, rồi vô tình coi tất cả những gì vợ làm là điều hiển nhiên?

Cô ấy vẫn nấu ăn mỗi ngày, vẫn dọn dẹp nhà cửa, vẫn chăm sóc con, vẫn quan tâm đến từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh. Nhưng sau mỗi lần bị phớt lờ, mỗi lần nói mà không được nghe, mỗi lần buồn mà chẳng ai hay… là thêm một vết nứt trong lòng. Sự im lặng của người vợ, đôi khi không phải là sự cam chịu, mà là dấu hiệu của tổn thương đang chạm đến giới hạn.

ngoai_tinh_2_zbnejpg-1611
Ảnh minh họa

Phụ nữ vốn chẳng cần gì lớn lao. Một cái ôm sau ngày dài mệt mỏi. Một câu "Cảm ơn em vì đã ở lại". Một chút lắng nghe, một chút dịu dàng đủ để cô ấy cảm thấy được yêu – là quá đủ.

Khi đàn ông có cả thế giới ngoài kia để giải tỏa, thì thế giới của phụ nữ lại thường chỉ thu gọn trong căn bếp nhỏ, những bữa cơm chưa kịp nóng đã nguội, vài tiếng thở dài lặng lẽ, và những đêm quay mặt vào tường chỉ mong một cái ôm từ phía sau. Không phải là món quà đắt tiền, không phải là bó hoa mỗi ngày, mà là cảm giác mình vẫn được trân trọng như ngày đầu tiên nói lời yêu thương.

Cô ấy – người được anh gọi là “vợ” – không cần một người chồng hoàn hảo. Chỉ cần một người đủ thấu hiểu, đủ trưởng thành để che chở, đủ ấm áp để không khiến cô đơn len lỏi trong những khoảnh khắc gần nhau.

Và nếu hôm nay anh đã gọi cô ấy là “vợ”, hãy sống sao để sau nhiều năm nữa, nếu ai đó hỏi cô ấy rằng: “Em có hối hận vì lấy anh không?” Cô ấy vẫn mỉm cười và đáp: “Không. Vì mỗi ngày bên anh… em đều thấy mình được yêu.”

Đọc thêm

Đừng bỏ lỡ

Cùng chuyên mục