Càng lớn tuổi, tôi càng hiểu: Vợ chồng không phải để hoàn hảo, mà là để bao dung nhau
Khi còn trẻ, tôi từng mong một cuộc hôn nhân hoàn hảo. Nhưng càng sống lâu bên vợ, tôi càng hiểu: điều giữ một mái ấm bền lâu không phải là sự hoàn hảo, mà là lòng bao dung dành cho nhau mỗi ngày.
3 sai lầm tưởng nhỏ của đàn ông nhưng có thể khiến hôn nhân tan vỡ
Hôn nhân nhạt dần vì bận rộn? 5 bí quyết giúp bạn yêu lại từ đầu với người bạn đời
Ngày trẻ, tôi từng nghĩ tình yêu hôn nhân sẽ giống như những bộ phim lãng mạn – chỉ cần hợp nhau là mọi chuyện sẽ êm đềm. Tôi từng kỳ vọng vợ tôi sẽ luôn dịu dàng, hiểu ý, khéo léo trong mọi chuyện. Và tôi cũng tin rằng bản thân mình là một người chồng lý tưởng – không rượu chè, không la mắng, làm việc chăm chỉ.
Chúng tôi cưới nhau khi cả hai còn đang ngồi ghế công sở, tuổi đời và tuổi nghề đều còn ít. Hôn nhân của chúng tôi cũng bắt đầu bằng những bữa cơm tối đầy tiếng cười, những cái ôm sau mỗi giờ tan làm, và những lời ngọt ngào trao nhau lúc đi ngủ.
Nhưng rồi mọi thứ không giữ mãi màu hồng.
Khi con nhỏ, vợ cáu gắt nhiều hơn. Tôi bực mình vì nhà cửa lúc nào cũng lộn xộn, vì bữa cơm không còn đúng giờ, vì đôi khi đi làm về chỉ nghe toàn tiếng trẻ con khóc. Cô ấy cũng giận tôi vì tôi ít chia sẻ, về nhà là cắm mặt vào điện thoại, không để ý xem vợ mệt mỏi thế nào.
Chúng tôi từng cãi nhau nhiều lần vì những chuyện rất nhỏ – như việc ai đổ rác, ai rửa chén. Có những ngày tôi ra khỏi nhà đi làm với cái đầu nóng, và trở về với tâm trạng nặng trĩu.
Nhưng rồi, thời gian trôi qua. Con lớn dần, công việc ổn định hơn, những áp lực cũng dần nhẹ đi. Và tôi bắt đầu nhìn lại mọi thứ.

Tôi nhận ra: không ai trong chúng tôi là người hoàn hảo cả.
Vợ tôi không phải lúc nào cũng dịu dàng. Nhưng cô ấy là người luôn thức khuya ôm con sốt, là người nhịn ăn món yêu thích chỉ để chừa phần tôi. Là người lặng lẽ làm hết mọi việc trong nhà khi tôi bệnh, dù bản thân cũng mệt mỏi.
Còn tôi – tôi từng nghĩ mình là trụ cột, là người hy sinh. Nhưng tôi cũng từng ích kỷ, từng lạnh lùng và từng thiếu tinh tế.
Thật ra, vợ chồng không cần phải luôn đúng, luôn giỏi, luôn chiều nhau tuyệt đối. Cái cần – là biết chấp nhận nhau trong những điều không hoàn hảo. Là có thể ngồi lại sau một cuộc tranh cãi và nói "anh xin lỗi", hoặc "hôm nay em mệt quá, để anh làm giúp".
Càng lớn tuổi, tôi càng thấm thía: hôn nhân không phải là để tìm người hoàn hảo nhất, mà là để tìm một người chịu ở lại – dù ta có khiếm khuyết, dù cuộc sống có gập ghềnh.
Chúng tôi đã đi cùng nhau qua những tháng ngày đầy va chạm, để rồi học cách yêu nhau lại – theo cách của hai người trưởng thành biết trân trọng nhau nhiều hơn trước.