Thứ ba, 24/06/2025
logo
Gia đình

Tôi từng so chồng mình với người khác – cho đến khi anh chăm con ốm suốt 3 đêm liền

Vi An Thứ ba, 24/06/2025, 13:08 (GMT+7)

Có một thời gian dài, tôi thường thở dài mỗi khi nhìn sang những gia đình khác. So chồng mình với người ta – là thói quen mà tôi từng cho rằng “vô hại”, nhưng lại âm thầm khiến hôn nhân của mình trở nên nhạt nhòa.

Người chồng tốt không phải là món quà sẵn có – mà là kết quả của sự khéo léo từ người vợ

Càng lớn tuổi, tôi càng hiểu: Vợ chồng không phải để hoàn hảo, mà là để bao dung nhau

Tôi từng coi nhẹ cảm xúc của vợ, cho đến khi thấy nước mắt cô ấy sau bữa cơm nguội

Chồng tôi không khéo ăn nói, không biết tạo bất ngờ hay đăng ảnh vợ con kèm những lời ngọt ngào. Anh chẳng tặng hoa ngày lễ, không nhớ kỷ niệm yêu nhau, cũng không giỏi biểu lộ cảm xúc như chồng của bạn tôi – người thường xuyên đăng hình nắm tay vợ đi du lịch, mua quà bất ngờ hay viết status đầy yêu thương.

Tôi đã từng hỏi bản thân: “Chồng mình có yêu mình thật lòng không? Sao anh cứ khô khan, hời hợt như vậy?”

Cho đến một đêm, con tôi bị sốt cao. Rồi hai đêm. Rồi ba đêm liền. Tôi mệt mỏi, stress và chỉ muốn gục xuống.

Nhưng suốt ba đêm ấy, người bên cạnh tôi – chính là người đàn ông mà tôi từng trách vì “không giống người ta”.

tam-su-dong-vien-khi-chong-yeu-sinh-ly-1749601784098-17496017844791491017098
Ảnh minh họa

Chồng tôi là người thức trắng đêm bế con trên tay. Là người ngồi canh nhiệt kế từng giờ, rửa khăn lau mát trán cho con, pha sữa, đo thuốc… không ai nhắc. Anh không than nửa lời, dù sáng vẫn phải đi làm như thường.

Tôi nhớ như in khoảnh khắc lúc 3 giờ sáng, tôi ngồi phờ phạc ở đầu giường, còn anh thì đang quạt cho con ngủ, vừa nói khẽ: “Con đỡ rồi, em chợp mắt một lúc đi.”

Ngay lúc đó, tôi như chạm vào một sự thật rõ ràng mà bao lâu nay mình đã bỏ lỡ: chồng tôi có thể không phải kiểu người “biết yêu bằng lời”, nhưng lại luôn yêu bằng hành động.

Tình yêu của anh không nằm trong bó hoa hồng ngày 8/3, mà là trong những đêm thức trắng vì con sốt.

Không nằm trong câu “anh yêu em” thường ngày, mà là trong ánh mắt lo lắng khi thấy tôi ho dai dẳng không dứt.

Không nằm trong việc đăng ảnh vợ con lên mạng, mà là trong cách anh lặng lẽ rửa bát, thu đồ, giữ im lặng cho tôi ngủ nướng thêm một chút vào sáng chủ nhật.

Kể từ sau đợt con ốm ấy, tôi không còn so sánh nữa. Không phải vì chồng tôi bỗng dưng thay đổi – mà vì tôi đã nhìn anh bằng một con mắt khác.

Thì ra, không phải ai cũng thể hiện tình yêu theo cách ồn ào. Có những người đàn ông – họ yêu bằng sự có mặt, bằng sự kiên trì, bằng vai rộng cho vợ con tựa vào lúc yếu lòng.

Chồng tôi không hoàn hảo. Nhưng anh là người cha tận tâm, là người chồng đáng tin cậy, và là bờ vai lặng lẽ tôi biết mình có thể dựa vào mỗi khi giông bão kéo tới.

Và tôi hiểu: hôn nhân sẽ dịu dàng biết bao, nếu ta học cách dừng lại sự so sánh – để biết trân trọng người đang lặng thầm yêu mình mỗi ngày.

Đọc thêm

Đừng bỏ lỡ

Cùng chuyên mục