Thứ ba, 24/06/2025
logo
Gia đình

Chúng tôi không hoàn hảo, nhưng đủ bao dung để đi cùng nhau đến cuối đời

Vi An Thứ ba, 24/06/2025, 08:42 (GMT+7)

Không phải lúc nào cũng êm đềm, không phải ngày nào cũng vui vẻ, nhưng chúng tôi đã cùng nhau đi qua rất nhiều tháng năm như thế.

Người chồng tốt không phải là món quà sẵn có – mà là kết quả của sự khéo léo từ người vợ

Càng lớn tuổi, tôi càng hiểu: Vợ chồng không phải để hoàn hảo, mà là để bao dung nhau

Tôi từng coi nhẹ cảm xúc của vợ, cho đến khi thấy nước mắt cô ấy sau bữa cơm nguội

Chúng tôi từng cãi nhau vì những điều tưởng chừng nhỏ nhặt – một bữa cơm nấu vội, một cuộc gọi bị quên, một lần lỡ hẹn. Có khi cả hai đều mệt, chẳng ai chịu nhường ai. Những lúc ấy, khoảng cách vô hình trong nhà như rộng ra, khiến không khí trở nên nặng nề hơn mọi ngày.

Nhưng rồi sau mỗi lần như vậy, thay vì quay lưng, chúng tôi vẫn chọn ngồi lại. Có thể không phải ngay lập tức, có thể là sau một đêm dài im lặng, nhưng rốt cuộc, vẫn là chọn cách ở lại bên nhau.

Bởi chúng tôi hiểu: không có cuộc hôn nhân nào hoàn hảo. Không ai trong chúng tôi là người lý tưởng, nhưng có thể trở thành người phù hợp – nếu cả hai đủ bao dung.

nhung-cap-vo-chong-hanh-phuc-deu-biet-4-ky-nang-nay-thieu-mot-thu-thoi-hon-nhan-kho-dam-sau-page11-1707116287-532-width780height488-2107
Ảnh minh họa

Chúng tôi không có thói quen tặng quà vào những dịp đặc biệt. Anh không nhớ ngày cưới, tôi cũng quên mất sinh nhật anh năm ngoái. Nhưng anh luôn nhớ tôi thích ăn gì khi mệt, và tôi biết anh cần được yên lặng vào những hôm đi làm về quá sức. Chúng tôi không nhiều lời ngọt ngào, nhưng đủ tinh tế để không làm nhau tổn thương khi nóng giận.

Tôi từng nghĩ rằng một cuộc hôn nhân tốt là khi cả hai không cãi nhau, không bất đồng, luôn hòa hợp. Nhưng sau này, tôi nhận ra: điều quan trọng không phải là tránh mâu thuẫn, mà là biết làm lành sau mâu thuẫn. Biết cách giữ nhau lại khi dễ dàng nhất là buông tay.

Chúng tôi chưa từng đặt ra đích đến cho cuộc hôn nhân này. Nhưng mỗi ngày còn được cùng nhau thức dậy, cùng ngồi vào bàn ăn, cùng nghe con kể chuyện ở trường – đã là một hành trình đáng trân trọng.

Không cần ai trong chúng tôi phải trở nên xuất sắc, chỉ cần mỗi người biết lùi một bước khi cần, đủ kiên nhẫn khi đối phương yếu lòng, và đủ yêu thương để đi cùng nhau đến cuối đời – theo cách bình dị và chân thành nhất.

Đọc thêm

Đừng bỏ lỡ

Từ khóa:  

Cùng chuyên mục