Dù mỏi mệt đến đâu, tôi vẫn chọn quay về căn bếp có ánh đèn chờ
Không phải lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, nhưng sau tất cả giông bão, ngôi nhà nhỏ ấy – với ánh đèn bếp vẫn sáng – luôn là nơi tôi muốn quay về. Vì hôn nhân không cần hoàn hảo, chỉ cần đủ ấm để níu bước chân nhau ở lại.
Tôi từng so chồng mình với người khác – cho đến khi anh chăm con ốm suốt 3 đêm liền
Chúng tôi không hoàn hảo, nhưng đủ bao dung để đi cùng nhau đến cuối đời
Người chồng tốt không phải là món quà sẵn có – mà là kết quả của sự khéo léo từ người vợ
Có ai bước vào hôn nhân mà không từng mơ về một mái ấm luôn đầy tiếng cười, một người chồng tâm lý và những bữa cơm gia đình ấm áp? Tôi cũng thế. Nhưng rồi cuộc sống cho tôi một đáp án khác: hôn nhân không phải là một bản tình ca du dương, mà là bản hòa âm đôi khi chênh phô, cần rất nhiều sự kiên nhẫn để không rời tay nhau.
Có những ngày, tôi thức dậy đã thấy mỏi. Việc cơ quan ngập đầu, con nhỏ sốt, chồng lại bận rộn với những deadline dở dang. Chúng tôi chỉ kịp nói với nhau vài câu vội vàng trong bữa cơm, thậm chí cãi nhau vì chuyện đâu đâu: con đi học thêm mấy buổi, tiền điện tháng này tăng hơn tháng trước…
Lắm lúc tôi từng tự hỏi: "Mình đã sai ở đâu? Tại sao yêu thương lại có lúc mệt đến vậy?"

Nhưng rồi, giữa những lúc tưởng chừng gãy vỡ ấy, chồng tôi lại là người lặng lẽ đặt tay lên vai, không nói nhiều, chỉ đơn giản: “Anh xin lỗi. Để anh đỡ em việc này.” Có lần, anh lóng ngóng rửa bát, làm vỡ cái chén tôi thích nhất. Tôi tức. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy cái chén khác được mua về, đặt yên trong bếp. Anh không nói gì cả, nhưng tôi hiểu: anh biết mình đã làm sai – và đang sửa bằng hành động nhỏ.
Hôn nhân, suy cho cùng, không nằm ở việc ai đúng – ai sai. Mà là sau mỗi lần không vừa lòng, có ai còn muốn vì nhau mà thay đổi, dù chỉ một chút. Là khi mỏi mệt, vẫn chọn quay về ngôi nhà ấy, căn bếp ấy, ánh đèn vàng ấy – nơi có người chờ.
Giờ đây, tôi không mong một cuộc sống vợ chồng hoàn hảo. Tôi chỉ mong mỗi ngày, dù có nhiều hay ít tiếng cười, thì chúng tôi vẫn còn nhìn nhau – và chọn ở lại.
Vì có một điều tôi tin chắc: không nơi đâu khiến tôi cảm thấy bình yên như căn nhà nhỏ, nơi có người sẵn sàng ngồi xuống bên tôi sau mọi giông bão.