Thứ ba, 20/05/2025
logo
Gia đình

Sống chung với mẹ chồng, tôi học được cách im lặng đúng lúc

Vi An Thứ ba, 20/05/2025, 13:59 (GMT+7)

Ngày mới cưới, tôi mang theo bao kỳ vọng về một cuộc sống gia đình ấm êm, ít nhất là… không quá căng thẳng. Nhưng ngay từ những ngày đầu làm dâu, tôi đã nhận ra rằng, mọi điều trong phim truyền hình không hoàn toàn là cường điệu.

Lấy chồng xa, tôi mới hiểu cảm giác không có ai để tựa vào

Chồng tôi rửa bát, quét nhà – không phải để giúp vợ, mà vì đó là nhà của anh ấy

Làm vợ không mệt, mệt nhất là lúc cảm thấy một mình trong chính cuộc hôn nhân của mình

Mẹ chồng tôi là người kỹ tính, sống nguyên tắc và có phần khắt khe. Bà không ưa tôi ngay từ đầu – điều này tôi cảm nhận được, dù chưa ai nói ra. Bà không nói thẳng, cũng chẳng trách móc, nhưng ánh mắt, giọng nói, những cái lắc đầu nhẹ… đủ khiến tôi biết mình là "người ngoài".

Mỗi lần tôi làm điều gì đó khác với “cách của bà” – từ chuyện nấu ăn, giặt giũ cho đến cách nói chuyện với hàng xóm – đều trở thành cái cớ để bà nhẹ nhàng “nhắc nhở”. Lúc đầu tôi còn giải thích, phản biện, đôi khi là giận dỗi. Nhưng càng ngày tôi càng hiểu, điều mình cần không phải là thắng – mà là sống yên ổn.

files-library-images-site-1-20230315-web-nhung-mau-me-chong-ma-con-dau-nen-ra-o-rieng-130-164836-1646

Tôi bắt đầu học cách im lặng đúng lúc. Không phải là chịu đựng, mà là đủ tỉnh táo để không biến mâu thuẫn thành chiến tranh lạnh. Tôi nghe bà góp ý, mỉm cười, gật đầu, rồi sau đó lựa thời điểm phù hợp để làm theo cách mình muốn – miễn sao không ảnh hưởng đến ai.

Có lần, tôi nấu món ăn mà bà bảo là “nặng mùi, chẳng ai ăn nổi”. Tôi không nói gì. Chỉ lặng lẽ dọn dẹp, mấy hôm sau nấu lại món đó với một chút biến tấu khác. Kết quả, chính mẹ chồng là người gắp nhiều nhất, còn bảo “à, lần này được đấy!”.

Dần dần, tôi nhận ra: sự im lặng đúng lúc không làm mình nhỏ bé, mà là cách mình chọn lọc cuộc chiến cần đánh và những điều có thể bỏ qua.

Sống chung với mẹ chồng chưa bao giờ là dễ. Nhưng nhờ vậy, tôi học được nhiều điều – nhất là cách giữ lòng mình yên trước những điều không cần thiết. Tôi không còn cảm thấy bị tổn thương vì những lời khó nghe, không còn mất ngủ vì một cuộc đối thoại căng thẳng trong bữa ăn.

Mẹ chồng tôi vẫn là người cũ – cẩn trọng, chỉn chu và ít khi mềm mỏng. Nhưng tôi đã khác. Tôi hiểu bà hơn, và quan trọng hơn, hiểu chính mình hơn.

Bây giờ, mỗi lần ai đó hỏi “Sống chung với mẹ chồng có khó không?”, tôi chỉ mỉm cười. Khó chứ. Nhưng nếu biết khi nào cần nói, khi nào nên lặng thinh, thì mối quan hệ ấy cũng có thể trở nên… dễ thở hơn rất nhiều.

Đọc thêm
Đừng bỏ lỡ
Cùng chuyên mục