Chúng tôi từng rất hạnh phúc, cho đến khi im lặng trở thành thói quen
Có một thời, tôi tin rằng hạnh phúc hôn nhân được nuôi dưỡng bởi những điều giản dị: một bữa cơm đủ đầy, một cái ôm cuối ngày, vài câu hỏi han vụn vặt sau giờ tan ca. Những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy, khi lặp lại mỗi ngày, đã từng là cách chúng tôi giữ gìn nhau trong cuộc sống bộn bề.
Chúng tôi vừa cãi nhau to, nhưng tối đó anh vẫn kéo chăn đắp cho tôi
Gia đình 3 thế hệ sống chung – hạnh phúc hay áp lực?
Khi anh chị em chồng coi mình là người giúp việc không lương
Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu trong trẻo, kết hôn sau vài năm làm bạn, rồi làm người yêu. Không có quá nhiều sóng gió, chỉ là hai người bình thường, sống một cuộc đời bình thường và mong muốn những điều tử tế cho nhau.
Hồi ấy, anh hay hỏi tôi từng chi tiết nhỏ: "Em thích ăn món này à?", "Mệt không?", "Có muốn nghỉ việc không, để anh gánh một thời gian?"... Tôi cũng quen với việc kể cho anh nghe những chuyện chẳng đâu vào đâu: đồng nghiệp mới vào công ty, con mèo hàng xóm đẻ con, hay bộ phim tôi xem dang dở. Chúng tôi trò chuyện như những người bạn, chia sẻ như những người yêu, và gắn bó như vợ chồng.
Rồi con chào đời.
Mọi thứ đảo lộn theo cách chẳng ai lường trước. Tôi ở nhà gần hai năm chăm con, sống trong guồng quay của sữa, tã, và những đêm mất ngủ. Anh bận rộn hơn để lo kinh tế. Ban đầu, anh vẫn cố gắng phụ giúp, hỏi han, an ủi. Nhưng theo thời gian, sự mệt mỏi khiến cả hai dần kiệm lời với nhau. Những câu hỏi ngày xưa được thay bằng sự im lặng. Những buổi tối trở nên lặng lẽ. Bữa cơm gia đình chỉ còn là nghĩa vụ.

Chúng tôi không cãi nhau. Không xung đột, không phản bội. Nhưng cũng không còn gần gũi. Mỗi người sống trong thế giới riêng, dửng dưng với cảm xúc của nhau. Không có giận hờn, chỉ có khoảng cách âm thầm lớn dần theo năm tháng.
Nhiều đêm, tôi nằm cạnh anh, quay lưng lại, tay ôm lấy gối, lòng đầy trống rỗng. Tôi từng muốn hỏi: "Chúng ta có đang ổn không?" nhưng rồi lại thôi. Bởi tôi sợ câu trả lời. Và có lẽ, anh cũng sợ như tôi.
Chúng tôi đã quá mệt để bắt đầu lại, quá quen với việc im lặng. Mỗi người đều nghĩ mình đang cố gắng – và quên mất rằng, cố gắng một mình trong một mối quan hệ thì chẳng thể nào đủ.
Tôi từng nghĩ hôn nhân sẽ kết thúc bởi những trận cãi vã nảy lửa, hay một vết rạn nào đó quá lớn không thể hàn gắn. Nhưng rồi tôi nhận ra, hôn nhân đôi khi không cần đến biến cố để rạn vỡ. Nó chỉ cần đủ nhiều ngày im lặng, đủ nhiều đêm quay lưng, đủ nhiều lần giữ trong lòng điều muốn nói mà không nói ra.
Chúng tôi từng rất hạnh phúc. Thật sự đã từng.
Nhưng như nhiều cặp vợ chồng khác, chúng tôi bị cuốn vào guồng quay cơm – áo – gạo – tiền, quên mất rằng điều cần giữ nhất chính là sợi dây kết nối vô hình giữa hai tâm hồn.
Tôi viết những dòng này không để trách cứ ai. Chỉ mong một ai đó khi đọc được, sẽ dừng lại đôi chút, nhìn người bên cạnh mình, và hỏi: "Dạo này mình thế nào rồi?", "Có điều gì muốn kể anh nghe không?"
Bởi vì đôi khi, chỉ một câu hỏi giản đơn cũng đủ kéo hai người lại gần nhau, trước khi im lặng kịp biến thành một thói quen không thể quay đầu.