Chúng tôi vừa cãi nhau to, nhưng tối đó anh vẫn kéo chăn đắp cho tôi
Là vợ chồng, ai mà chẳng có lúc lời qua tiếng lại. Vợ chồng tôi cũng không ngoại lệ. Có lần cãi nhau to đến mức tôi nghĩ, “thôi rồi, lần này chắc giận cả tuần”. Vậy mà tối hôm đó, anh vẫn nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho tôi khi thấy tôi quay lưng nằm co ro.
Ở cữ dưới “cái bóng” mẹ chồng: Mỗi bữa cơm, một lần muốn khóc
“Chồng tôi chẳng còn nói lời yêu” – và tôi đã học cách yêu lại chính mình
“Chúng tôi không còn yêu như ngày đầu, nhưng vẫn chọn ở lại – vì gia đình”
Chúng tôi không phải cặp đôi ít cãi. Từ chuyện lớn như tiền bạc, con cái, đến chuyện nhỏ như quên mua bó rau, đặt nồi cơm quá sớm, hay bật điều hòa quá lạnh. Có những hôm, tôi giận đến mức không muốn nhìn mặt. Anh cũng lặng thinh, không giải thích, không năn nỉ, chỉ lẳng lặng dọn cơm, rửa bát, rồi mang phần trái cây cắt sẵn để trong tủ lạnh như mọi ngày.
Tôi từng nghĩ, sao anh không nói một câu xin lỗi? Sao không ra vẻ hối hận hay làm hòa như người ta vẫn bảo “chồng giỏi là chồng biết dỗ vợ”? Nhưng rồi tôi nhận ra – anh có cách của anh. Không ồn ào, không hoa mỹ, nhưng luôn âm thầm quan sát và quan tâm.
Có lần tôi giận đến mức khóc cả đêm. Sáng dậy, vẫn định “chiến tranh lạnh” tiếp, nhưng lại thấy chiếc túi rác đã được anh mang xuống, quần áo con đã giặt và phơi gọn gàng. Và buổi chiều hôm đó, tin nhắn anh gửi chỉ có một dòng: "Hôm nay em ăn gì chưa?" Chẳng phải lời xin lỗi, nhưng tôi lại thấy lòng dịu đi rất nhiều.

Chồng tôi không giỏi tranh luận. Mỗi khi cãi nhau, anh thường im lặng, không phải vì coi thường, mà vì sợ lời nói trong lúc nóng giận sẽ khiến tôi tổn thương. Anh biết tôi nhạy cảm, nên chọn lùi một bước. Tôi hay nói “nếu yêu thì phải dỗ”, nhưng anh lại quan niệm “nếu thương thì phải nhịn”.
Cái cách anh cư xử sau mỗi lần cãi vã khiến tôi hiểu – hôn nhân không cần ai đúng, ai sai. Quan trọng là sau trận cãi nhau, ai còn ở lại bếp nấu cơm, ai đi đón con, ai kéo chăn cho người kia giữa đêm lạnh.
Tình yêu trong hôn nhân đôi khi chỉ là sự lặng lẽ quan tâm giữa những lần xung đột. Không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng đủ để nhắc nhở nhau: Mình còn thương, nên vẫn ở lại.