Thứ hai, 19/05/2025
logo
Gia đình

Lấy chồng xa, tôi mới hiểu cảm giác không có ai để tựa vào

Vi An Thứ hai, 19/05/2025, 09:11 (GMT+7)

Ngày tôi quyết định lấy chồng cách nhà gần 1.500 cây số, ai cũng bảo tôi can đảm. Bạn bè thì nửa đùa nửa thật: “Thế là xa nhà rồi, có chuyện gì chỉ biết ngồi ôm gối khóc thôi.” Tôi cười trừ, trong đầu vẫn nghĩ: “Yêu nhau thì ở đâu chẳng được.”

Chúng tôi từng rất hạnh phúc, cho đến khi im lặng trở thành thói quen

Làm vợ không mệt, mệt nhất là lúc cảm thấy một mình trong chính cuộc hôn nhân của mình

Chồng tôi rửa bát, quét nhà – không phải để giúp vợ, mà vì đó là nhà của anh ấy

Nhưng giờ đây, khi đã là vợ, là mẹ, sống giữa một gia đình mới – tôi mới hiểu, lấy chồngxa không chỉ là một bước chuyển địa lý, mà là chuyển cả điểm tựa.

Tôi nhớ những lần nằm ôm con sốt giữa đêm, trong căn phòng lạ, không có mẹ ở cạnh, không biết gọi ai, chỉ biết tự trấn an mình: “Rồi sẽ qua thôi.” Những hôm giỗ Tết, nhà chồng đông đủ, vui vẻ, còn tôi lặng lẽ gọi về nhà, nghe giọng bố mẹ qua điện thoại mà mắt cứ cay.

Không ai sai cả. Nhà chồng vẫn tốt với tôi, không ghẻ lạnh hay trách móc. Nhưng họ không phải mẹ tôi. Họ không hiểu ánh mắt của tôi khi mệt, cũng không biết tôi cần được ôm như thế nào khi buồn. Mọi thứ đều phải tự học, tự quen, tự chịu.

20160801163255-lay-chong1-2148
Ảnh minh họa

Có những lúc giận chồng cũng chẳng biết đi đâu, chẳng biết gọi ai. Ở quê mình, chỉ cần một cuộc gọi là có người đến rủ đi ăn, đi dạo, giận bao nhiêu cũng nguôi. Còn ở đây, điện thoại mở ra, không biết bấm số nào cho đỡ nghẹn ngào.

Tôi từng nghĩ lấy chồng là có thêm một mái nhà. Nhưng thực tế là tôi rời khỏi mái nhà của mình để bước vào mái nhà của người khác. Mái nhà đó không phải lúc nào cũng rộng vòng tay, nhất là khi mình còn đang học cách làm dâu, làm vợ, làm mẹ – tất cả cùng một lúc.

Lấy chồng xa, tôi mới hiểu cảm giác không có ai để tựa vào không hẳn là vì không ai bên cạnh, mà vì người mình cần nhất – thì ở xa quá.

Đọc thêm
Đừng bỏ lỡ
Cùng chuyên mục