Không đi làm, tôi mất quyền nói chuyện tài chính trong nhà
Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần yêu thương nhau thì mọi chuyện khác đều có thể cùng nhau giải quyết. Nhưng giờ đây, có những lúc tôi tự hỏi: “Phải chăng mình đã sai ngay từ khi chấp nhận ở nhà?”
Vợ chồng ở xa nhau – giữ lửa thế nào khi khoảng cách là cả trăm cây số?
Chồng tôi rửa bát, quét nhà – không phải để giúp vợ, mà vì đó là nhà của anh ấy
Chúng tôi vừa cãi nhau to, nhưng tối đó anh vẫn kéo chăn đắp cho tôi
Sau khi sinh con, tôi nghỉ việc. Quyết định ấy không dễ dàng gì, nhưng vì con còn nhỏ, vì không đủ tin tưởng ai để giao cho người khác trông, nên tôi chọn gác lại công việc, chọn ở nhà. Tôi vẫn nhớ rõ lúc ấy chồng tôi nói: “Em cứ yên tâm, anh lo được.”
Ban đầu mọi thứ vẫn ổn. Anh đi làm, tôi lo nhà cửa, con cái. Nhưng rồi dần dần, tôi thấy mình lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình. Mọi chuyện liên quan đến tiền – dù lớn hay nhỏ – đều do chồng tôi quyết định. Mỗi khi tôi góp ý hay đơn giản là hỏi han, anh sẽ bảo: “Ở nhà thì biết gì mà tính.” Có khi còn chốt luôn: “Anh đi làm cực khổ, để anh lo.”
Tôi không đòi hỏi phải nắm giữ tài chính. Tôi cũng không muốn kiểm soát chồng. Tôi chỉ muốn được lắng nghe, được cùng nhau bàn bạc, như ngày chúng tôi còn là hai người cùng lên kế hoạch cưới, cùng ngồi ghi chép chi tiêu cho căn nhà nhỏ đầu tiên.

Giờ đây, dù vẫn là vợ chồng, tôi lại có cảm giác mình như người ngoài trong những chuyện quan trọng. Tiền điện, tiền học cho con, tiền gửi bố mẹ hai bên – anh quyết hết. Tôi hỏi, anh bảo: “Chuyện của anh.”
Tôi đã không đi làm. Đúng. Nhưng tôi vẫn làm việc – 24/7 – với một đứa trẻ, với nhà cửa, với mọi thứ không tên. Tôi không có bảng lương để chứng minh giá trị. Nhưng tôi có những đêm thức trắng, có những buổi cơm luôn nóng, có ngôi nhà luôn gọn gàng mỗi khi anh bước về.
Tôi không ghen tị với chồng mình, tôi tự hào về anh. Nhưng tôi buồn, vì anh quên mất rằng: một gia đình không phải là nơi phân chia ai kiếm ra tiền thì được quyền quyết định tất cả. Gia đình là nơi hai người cùng bước, dù người này bước ngoài xã hội, người kia bước trong gian bếp.
Tôi không cần anh đưa tôi tiền tiêu xài. Tôi chỉ cần, mỗi khi bàn về chuyện nhà, anh vẫn nhớ rằng: tôi ở đây, và tôi có tiếng nói.