Vợ tôi chẳng bao giờ đòi hỏi gì… nhưng chính sự im lặng đó khiến tôi sợ hãi
Cô ấy chẳng trách, chẳng hờn, chẳng đòi hỏi điều gì. Nhưng chính sự lặng lẽ đó lại khiến tôi – một người chồng tưởng chừng mạnh mẽ – thấy hoang mang và day dứt.
Dù mỏi mệt đến đâu, tôi vẫn chọn quay về căn bếp có ánh đèn chờ
Đã gọi ai là 'vợ' rồi… thì đừng để người ấy phải tổn thương
Tôi từng so chồng mình với người khác – cho đến khi anh chăm con ốm suốt 3 đêm liền
Tôi từng nghĩ, khi vợ không nói gì, tức là cô ấy ổn. Cô ấy không than phiền chuyện tôi về muộn, không khó chịu khi tôi quên ngày sinh nhật, không hờn dỗi nếu tôi bỏ bữa cơm chiều. Tôi mặc định sự cam chịu ấy là bản chất của một người phụ nữ “hiểu chuyện”. Rồi tôi bắt đầu quen với sự im lặng ấy, coi nó như một thứ yên bình mặc định trong hôn nhân.
Cho đến một ngày, tôi đi làm về, thấy cô ấy đứng trong bếp, lặng lẽ xào một món gì đó, ánh đèn hắt xuống cái bóng gầy gò, không có tiếng con cười đùa như mọi khi, không có tiếng gọi “anh ơi” ríu rít. Căn nhà quen thuộc chợt trở nên xa lạ. Tôi thấy nghèn nghẹn trong cổ họng, khi nhận ra đã bao lâu rồi mình không hỏi vợ: "Hôm nay em ổn không?"
Tôi chợt nhận ra, suốt bao năm qua, vợ tôi không hề đòi hỏi vì cô ấy đã quá mỏi mệt để nói ra điều mình cần. Cô ấy tự lo mọi thứ, tự gồng gánh, tự ôm những tổn thương vào lòng, chỉ để giữ cho cái tổ ấm mà chúng tôi cùng xây không bị vỡ.

Chúng tôi từng có những ngày lãng mạn, từng nhắn tin không ngớt, từng dặn nhau ngủ sớm, từng lo lắng chỉ vì một cái ho nhẹ. Nhưng dần dần, tôi để cuộc sống cuốn đi. Tôi nghĩ chỉ cần đi làm, đưa lương đầy đủ, không cãi vã, không ngoại tình – thế là đã đủ để gọi là một người chồng tốt.
Nhưng không, hóa ra cái mà vợ cần nhất là sự đồng hành. Là một người chồng có thể nhận ra sự mỏi mệt của cô ấy mà không cần cô ấy phải nói thành lời. Là những lời cảm ơn nhỏ, những cái ôm bất ngờ, những câu hỏi dù giản đơn như “Em có mệt không?”, “Hôm nay có gì khiến em vui?” cũng đủ khiến một người phụ nữ thấy mình được thương.
Từ hôm đó, tôi học cách lắng nghe nhiều hơn. Tôi về nhà sớm hơn một chút. Tôi cùng vợ rửa bát, chơi với con. Tôi không phải một người chồng hoàn hảo, nhưng tôi biết mình cần cố gắng – trước khi sự im lặng ấy biến thành một khoảng cách không thể lấp đầy.
Vợ tôi không cần nhà lớn, xe sang, cũng không cần hoa mỗi ngày. Cô ấy chỉ cần biết, bên cạnh mình vẫn có một người chồng đủ yêu thương, đủ lắng nghe và trân trọng.
Và nếu hôm nay bạn còn may mắn có một người vợ đang ở bên, đừng chờ đến khi cô ấy im lặng hoàn toàn mới bắt đầu hoảng sợ. Vì đôi khi, một người phụ nữ chọn cách không nói nữa… là khi họ đã buông tay trong lòng.