Tôi đã từng bực bội vì mẹ chồng khó tính... cho đến khi làm mẹ
Từng cảm thấy mẹ chồng quá khó tính và hay xét nét, tôi không ít lần thấy mệt mỏi, tủi thân khi sống chung. Nhưng đến khi chính mình làm mẹ, tôi mới thấu hiểu những điều tưởng như khắt khe ấy lại bắt nguồn từ tình thương âm thầm mà bà không nói thành lời.
Mẹ chồng chỉ lo cho cháu trong bụng, còn con dâu thì…
Sống chung với mẹ chồng, tôi học được cách im lặng đúng lúc
Khi anh chị em chồng coi mình là người giúp việc không lương
Ngày mới về làm dâu, tôi vẫn còn mang theo trong mình nhiều kỳ vọng về một cuộc sống gia đình êm ấm, chan hòa. Nhưng rồi, thực tế không giống như giấc mơ của cô gái trẻ mới lấy chồng. Mẹ chồng tôi là người phụ nữ tằn tiện, kỹ tính và có phần bảo thủ. Mỗi ngày ở chung nhà là một lần tôi phải học cách nín nhịn – từ chuyện dọn mâm cơm, cách giặt quần áo, đến chuyện chăm chồng, chăm cháu.
Tôi từng nghĩ bà không thích mình. Bà luôn để ý từng chi tiết nhỏ: “Sao con nấu canh mặn thế?”, “Quần áo phải phơi mặt trái ra chứ!”, “Trẻ con không nên tắm muộn quá 6 giờ!”… Những câu nói đó khiến tôi nghẹn lời, nhiều lần bỏ vào phòng nằm khóc. Tôi kể với chồng, anh chỉ cười: “Mẹ vậy thôi, bà thương đó, quen tính rồi.” Nhưng khi mình chưa phải là mẹ, nghe những lời đó giống như một kiểu soi mói hơn là yêu thương.
Rồi tôi sinh con.
Tôi mất ngủ triền miên suốt những tháng đầu. Có hôm mệt đến phát khóc mà con vẫn khóc đêm, không chịu bú. Cơ thể thì sưng đau, tinh thần lúc nào cũng rệu rã. Có lần, con vừa nín khóc được một lúc thì tôi nghe tiếng mẹ chồng ngoài cửa: “Con bé chưa ợ hơi, bế lên lại đi.” Tôi định cáu lên – nhưng rồi nhìn đứa con bé xíu trong tay, tôi lặng đi. Bà vẫn thức cùng tôi, lặng lẽ rót ly nước, đi lấy khăn lau mặt cho cháu, không kêu than gì cả.
Những ngày sau đó, tôi để ý nhiều hơn. Mỗi sáng, bà dậy sớm nấu cháo, giặt khăn sữa, pha nước lá tắm cho cháu. Bà không nói nhiều, chỉ cặm cụi làm – giống như cách những người phụ nữ xưa thể hiện tình yêu thương của mình. Tôi chợt nhớ lại hình ảnh mẹ ruột tôi ngày bé – bà cũng hay cằn nhằn tôi chỉ vì... thương quá.

Tôi nhận ra, hóa ra mẹ chồng tôi không khó tính như tôi nghĩ. Bà chỉ quen sống trong một khuôn phép cũ, nơi yêu thương không được nói ra bằng lời ngọt ngào, mà thể hiện bằng việc làm, bằng sự hy sinh âm thầm. Tôi đã từng bực bội vì bà, bởi khi ấy, tôi chưa biết đặt mình vào vị trí của mẹ.
Bây giờ, khi đã là mẹ, tôi hiểu: làm mẹ không dễ. Và làm mẹ chồng – lại càng khó hơn. Bởi vì bà không chỉ chăm lo cho cháu, mà còn phải học cách yêu thương một người không do mình sinh ra – là tôi. Vậy mà bao năm qua, bà đã ở cạnh tôi, dẫu không nói nhiều, vẫn luôn cố gắng.
Tôi bắt đầu học cách trò chuyện với bà nhiều hơn. Thay vì im lặng hay cáu gắt, tôi hỏi bà về những món ăn chồng thích, nhờ bà chỉ cách tắm cho trẻ khi bị rôm sảy. Tôi cũng tập cười nhiều hơn khi bà góp ý – vì tôi biết, đó là cách bà yêu.
Nếu không làm mẹ, có lẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục trách bà. Nhưng giờ đây, tôi biết ơn – vì nhờ bà, tôi học được sự nhẫn nại, học được cách yêu mà không cần phô trương. Và biết đâu, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ là một người mẹ chồng kỹ tính – nhưng luôn cố gắng yêu thương con dâu như chính con mình.