Thứ sáu, 27/06/2025
logo
Gia đình

Chúng tôi từng lạnh nhạt đến mức chỉ nói 3 câu mỗi ngày – rồi điều này đã cứu vãn tất cả

Vi An Thứ sáu, 27/06/2025, 09:48 (GMT+7)

Có những giai đoạn trong hôn nhân không phải là cãi vã, không phải nước mắt, mà là im lặng đến rợn người. Chúng tôi đã từng trải qua đúng giai đoạn đó – nơi mà mỗi ngày chỉ có ba câu được trao đổi: "Dậy chưa?" – "Ăn gì chưa?" – "Ngủ đi."

Chưa đủ trưởng thành để gánh vác thì đừng lấy vợ!

5 việc làm tưởng vô hại nhưng lại âm thầm khiến vợ chồng xa cách, bào mòn hạnh phúc hôn nhân

Sau tiếng cãi vã hôm đó, tôi mới nhận ra: Chồng cũng mệt mỏi chẳng kém gì mình

Không ai phản bội ai, không có chuyện lớn xảy ra. Chỉ là từng chút một, sự quan tâm mòn đi, đối thoại nhạt dần, và mỗi người bắt đầu thu mình vào thế giới riêng. Anh vẫn là người chồng tốt, đi làm đều đặn, gửi tiền đúng ngày. Tôi vẫn lo cơm nước, con cái, nhà cửa không thiếu thứ gì. Nhưng chúng tôi gần như không còn là vợ chồng, chỉ là hai người ở chung dưới một mái nhà.

Mọi thứ kéo dài suốt gần một năm, cho đến một buổi tối, khi con ngủ sớm, tôi nhìn thấy anh ngồi xem điện thoại một mình. Đôi mắt trũng sâu, gầy hơn trước. Tự dưng tôi thấy tim mình nghẹn lại. Lâu lắm rồi tôi mới để ý thật sự đến gương mặt anh – người đàn ông mà mình từng yêu đến nhường ấy. Và tôi bật ra câu hỏi: “Anh còn muốn sống như thế này bao lâu nữa?”

hai-vo-chong-gian-nhau-3-2318
Ảnh minh họa

Anh lặng đi vài giây. Rồi cũng trả lời: “Anh không biết cách nói chuyện với em nữa.”

Chúng tôi đã ngồi với nhau rất lâu đêm hôm đó. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, không vì con, không vì trách nhiệm, mà chỉ đơn thuần là muốn nghe nhau nói.

Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu lại – bằng những điều rất nhỏ. Một lời hỏi han không vì phép lịch sự. Một câu kể chuyện vu vơ về đồng nghiệp. Một tách trà cùng nhau sau khi con ngủ. Dần dần, căn nhà có tiếng cười trở lại. Không ồn ào, nhưng đủ để thấy lòng nhẹ hơn.

Tôi học cách không giận trong im lặng. Anh học cách không im lặng khi thấy tôi giận. Chúng tôi không cố “làm mới” hay “yêu lại từ đầu” như người ta vẫn khuyên. Chỉ đơn giản là đối thoại – thật sự – mỗi ngày.

Giờ đây, mỗi sáng thức dậy, ngoài câu “Dậy chưa?”, anh còn nói thêm: “Hôm nay em có mệt không?”. Còn tôi, mỗi tối trước khi ngủ, thường hay nhắc: “Cảm ơn anh, vì hôm nay đã về nhà”.

Hôn nhân đôi khi không đổ vỡ vì một biến cố lớn. Mà là vì từng ngày bỏ quên nhau, để sự lặng thinh lấp đầy khoảng trống. Nhưng may mắn thay, chỉ cần một người khơi lời, người kia sẵn lòng đáp lại, thì ngay cả khi hôn nhân “chạm đáy” – vẫn có thể quay đầu.

Đọc thêm

Đừng bỏ lỡ

Cùng chuyên mục