Chồng tôi không phụ việc nhà vì anh coi việc đó là trách nhiệm của riêng tôi
Nhiều người phụ nữ không bỏ chồng vì anh ta tệ bạc, mà vì quá cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Câu chuyện về việc “ai làm việc nhà” tưởng nhỏ, nhưng lại có thể khiến một cuộc hôn nhân nứt vỡ lúc nào không hay.
Không phải vợ chồng không hợp – mà là chưa học cách đồng hành đúng cách
Càng lớn tuổi, tôi càng hiểu: Vợ chồng không phải để hoàn hảo, mà là để bao dung nhau
Vợ chồng 10 năm không quà tặng, không lãng mạn, nhưng tôi chưa từng cảm thấy thiếu thốn
Hồi mới cưới, tôi không để tâm nhiều đến chuyện chồng có phụ tôi việc nhà hay không. Tôi nghĩ, mình yêu anh, lấy anh, thì nấu ăn, dọn dẹp một chút cũng đâu có sao. Mà thực ra, hồi ấy chưa có con, căn nhà nhỏ cũng không quá bừa bộn, nên tôi thấy chẳng có gì đáng phàn nàn.
Nhưng rồi con ra đời, việc nhà nhân lên gấp bội. Quần áo, tã lót, bữa ăn, giấc ngủ, những đêm con sốt – tôi đều một mình xoay sở. Lúc đầu tôi nghĩ: “Thôi, anh đi làm mệt rồi”, nhưng lâu dần, tôi nhận ra một điều đáng buồn – anh không hề nghĩ đó là việc chung.
Anh về nhà, nằm ghế sofa, bấm điện thoại, xem ti vi. Tôi ôm con nấu cơm, lau nhà, dọn rác. Khi tôi bảo: “Anh trông con chút để em dọn phòng”, anh bảo: “Chờ anh xíu, đang dở trận bóng”. Khi tôi nói: “Em mệt quá, anh giúp em rửa bát nhé”, anh đáp: “Em nghỉ đi, mai làm sớm” – nhưng rồi bát vẫn nguyên đó đến sáng.

Tôi nhận ra anh không giúp – không phải vì lười – mà vì anh mặc định việc nhà là phần của tôi. Trong tư duy của anh, tôi là “người nội trợ”, còn anh chỉ cần “đi làm kiếm tiền”. Và thật đáng buồn, rất nhiều người đàn ông cũng nghĩ vậy.
Tôi từng hỏi: “Anh nghĩ một ngày em làm việc gì?”, anh trả lời: “Thì loanh quanh mấy việc lặt vặt trong nhà thôi mà.” “Vặt” – là từ duy nhất khiến tôi muốn bật khóc.
Không ai nhìn thấy sự mệt mỏi của người phụ nữ khi vừa làm mẹ, vừa làm vợ, vừa là “người lao công toàn thời gian” trong nhà. Họ cho rằng phụ nữ sinh ra là để đảm việc nhà – một tư tưởng đã lỗi thời, nhưng vẫn âm thầm gặm nhấm hôn nhân ngày nay.
Tôi không cần chồng làm hết, nhưng tôi cần được nhìn nhận. Tôi cần sự sẻ chia. Bởi hôn nhân không phải là “anh – em”, mà là “chúng ta”. Khi người này luôn gồng gánh, còn người kia mặc nhiên nhận, thì sớm muộn cũng đến ngày mỏi mệt rã rời.
Tôi từng yêu anh – một người đàn ông tử tế. Nhưng tôi đã quên mất rằng: tử tế không chỉ là không đánh vợ, không ngoại tình, mà còn là không để vợ cô đơn trong chính tổ ấm của mình.