Không phải vợ chồng không hợp – mà là chưa học cách đồng hành đúng cách
Có những lúc tưởng như không thể tiếp tục, chúng tôi đã nghĩ đến việc buông tay. Nhưng hóa ra, vấn đề không nằm ở việc “không hợp” – mà là ở chỗ cả hai chưa từng học cách lắng nghe và đồng hành thật sự.
3 sai lầm tưởng nhỏ của đàn ông nhưng có thể khiến hôn nhân tan vỡ
Hôn nhân nhạt dần vì bận rộn? 5 bí quyết giúp bạn yêu lại từ đầu với người bạn đời
5 việc làm tưởng vô hại nhưng lại âm thầm khiến vợ chồng xa cách, bào mòn hạnh phúc hôn nhân
Tôi và chồng quen nhau 3 năm, yêu nhau gần như là bình yên, ít giận hờn, ít cãi vã. Thế nên khi bước vào hôn nhân, cả hai đều chủ quan nghĩ: “Chắc mình hợp nhau lắm rồi.” Chúng tôi cứ thế cưới, rồi xây tổ ấm, sinh con, đi làm, chăm lo cho gia đình… như bao cặp vợ chồng khác.
Thế nhưng chỉ sau vài năm, tôi bắt đầu thấy mệt. Chồng tôi cũng vậy.
Chúng tôi không còn nói chuyện nhiều như trước. Bữa tối thường chỉ là những câu hỏi quen thuộc: “Hôm nay em có mệt không?” – “Ừ, cũng bình thường” rồi lại ai lo việc người nấy. Mâu thuẫn tích tụ từ chuyện nhỏ: con học hành ra sao, việc nhà ai làm nhiều hơn, cuối tuần ai được nghỉ ngơi… Cả hai đều cảm thấy bất công, nhưng không ai chịu nói ra.
Có lúc tôi nghĩ: “Chắc tụi mình không hợp nhau.” Nhưng ngẫm lại, chúng tôi đâu có thay đổi quá nhiều. Chỉ là… không còn biết lắng nghe nhau như trước. Không còn đặt nhau là ưu tiên như lúc mới yêu.

Rồi một lần, khi hai đứa to tiếng chỉ vì cái remote tivi, con tôi ôm mặt khóc nức nở. Bé nói: “Ba mẹ đừng giận nhau nữa, con sợ…” Tôi lặng người. Nhìn ánh mắt hoảng hốt của con, tôi nhận ra – mình không thể tiếp tục như thế này.
Tối hôm đó, chúng tôi ngồi lại nói chuyện thật sự. Lần đầu tiên sau rất lâu, không tranh luận, không đổ lỗi – chỉ là chia sẻ. Tôi kể về những tổn thương mình giữ trong lòng. Anh kể về những áp lực anh không thể giãi bày. Cả hai đều ngạc nhiên khi phát hiện: hóa ra mình không cô đơn trong mối quan hệ này. Mỗi người đều có góc khuất, đều có mong muốn được thấu hiểu.
Từ đó, chúng tôi bắt đầu học lại cách đồng hành.
Không phải học cách yêu, mà là học cách… sống cùng nhau mà không làm tổn thương nhau. Học cách hỏi thăm nhau không chỉ vì lịch sự. Học cách lắng nghe mà không phán xét. Học cách xin lỗi và tha thứ – không vì thua, mà vì muốn giữ người ở lại.
Hôn nhân, với tôi bây giờ, không phải là chuyện hợp hay không hợp. Mà là chuyện mỗi người có đủ kiên nhẫn và yêu thương để bước tiếp cùng nhau hay không.
Và tôi tin, nếu còn muốn đồng hành, thì vẫn có cách để cùng nhau đi đến cuối con đường.