Tôi từng muốn ly hôn, nhưng lại chùn bước vì một câu nói của con
Có những ngày, tôi nằm cạnh chồng mà thấy như hai người xa lạ. Không còn những cái ôm ấm áp, không còn ánh mắt tìm nhau trong bữa cơm, chỉ còn lại sự im lặng kéo dài đến nghẹt thở. Tôi từng nghĩ, hay là mình nên buông tay?
Hôn nhân nhạt dần vì bận rộn? 5 bí quyết giúp bạn yêu lại từ đầu với người bạn đời
Làm vợ 10 năm, tôi mới hiểu mình không cần hoàn hảo
Chúng tôi từng yêu nhau say đắm, nhưng lại lạc mất nhau ngay trong chính ngôi nhà chung
Cuộc hôn nhân của tôi không có người thứ ba. Chúng tôi không cãi nhau to tiếng, không đánh ghen, không làm tổn thương nhau bằng lời cay độc. Nhưng chính sự lạnh nhạt kéo dài, sự xa cách âm thầm, những đêm quay lưng về phía nhau và những ngày chẳng buồn hỏi “hôm nay anh/em thế nào”... đã dần làm mòn đi tình cảm vợ chồng.
Tôi mệt. Tôi từng rất yêu chồng mình, từng nghĩ chúng tôi sẽ già đi bên nhau. Nhưng rồi cuộc sống gia đình, áp lực tài chính, con cái, công việc – tất cả dồn dập khiến cả hai chẳng còn thì giờ cho nhau. Tôi cảm thấy mình chỉ đang sống cho người khác, mà bản thân thì rơi vào hố sâu cô đơn.
Có một đêm, sau một trận cãi vã im lặng – cái kiểu mà chỉ có những người vợ chồng quá mệt mỏi mới hiểu – tôi đã viết đơn ly hôn. Tôi đặt tờ giấy vào ngăn kéo, không nói gì với ai.
Hôm sau, con trai 6 tuổi của tôi chạy đến ôm lấy tôi, giọng thì thầm:
“Mẹ ơi, con ước gì mẹ cười nhiều như hồi trước. Mẹ đừng bỏ ba nha, con sợ… con sẽ phải chọn một người mất.”
Tôi chết lặng. Không ngờ một đứa trẻ mới lớp 1 lại có thể cảm nhận rõ đến vậy sự rạn nứt trong gia đình. Con vẫn là đứa trẻ hồn nhiên, vẫn chơi lego mỗi chiều, vẫn vòi ăn kem mỗi cuối tuần. Nhưng con cũng đang quan sát từng vết nứt nhỏ trong căn nhà này, và sợ hãi.

Tôi gập lại tờ đơn. Không phải vì tôi không muốn ly hôn nữa. Mà vì tôi hiểu, nếu cuộc hôn nhân này còn có thể cứu – thì nên cứu, ít nhất là vì con. Tôi không muốn con lớn lên trong nỗi sợ lựa chọn giữa ba và mẹ. Nhưng tôi cũng biết, mình không thể tiếp tục sống như cái bóng trong căn nhà này.
Tôi đã chọn cách nói chuyện với chồng. Thật lòng, không đổ lỗi. Tôi nói về những cảm xúc mình đã giấu kín suốt bao năm. Và anh – người tưởng như vô tâm – lại nói rằng anh cũng thấy mệt mỏi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Chúng tôi cùng nhau đi tư vấn hôn nhân. Không dễ dàng. Có những buổi về cả hai lại lặng im, có những lần tôi muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi, vì con, vì chính bản thân mình, tôi vẫn cố đi tiếp.
Giờ đây, tôi không dám nói rằng cuộc hôn nhân của tôi đã hoàn hảo. Nhưng ít nhất, chúng tôi biết lắng nghe nhau nhiều hơn, biết nói lời cảm ơn, và học lại cách ở bên nhau.
Tôi viết những dòng này không phải để khuyên ai “hãy cố vì con”, vì không phải lúc nào cố gắng cũng là tốt nhất. Nhưng nếu bạn từng mệt đến mức muốn rời bỏ, hãy tự hỏi: Mình có còn yêu không? Mình đã nói rõ điều mình cần chưa? Người kia có còn muốn nắm tay mình không?
Và đôi khi, chỉ một câu nói của con, cũng đủ khiến bạn nhìn lại mọi thứ – không phải với sự yếu đuối, mà với một trái tim muốn chữa lành.