Thứ tư, 18/06/2025
logo
Gia đình

Tôi từng nghĩ bố là người cứng nhắc, cho đến khi đọc được dòng chữ ông viết trong cuốn sổ cũ

Vi An Thứ tư, 18/06/2025, 10:06 (GMT+7)

Tôi luôn nghĩ bố là người khô khan, chẳng bao giờ nói lời yêu thương. Cho đến một ngày, khi tình cờ đọc được cuốn sổ cũ của ông, tôi đã bật khóc.

5 việc làm tưởng vô hại nhưng lại âm thầm khiến vợ chồng xa cách, bào mòn hạnh phúc hôn nhân

5 cách đơn giản giúp tình yêu vợ chồng luôn ấm áp như thuở ban đầu

3 điều vợ chồng cần chia sẻ với nhau nếu muốn gắn bó trọn đời

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn nhìn bố như một người nghiêm khắc và có phần cứng nhắc. Bố ít nói, lúc nào cũng trầm lặng và gắn bó với chiếc radio nhỏ trên bàn làm việc. Trong khi mẹ dịu dàng, tình cảm bao nhiêu, thì bố lại như một bức tường – lạnh, khó gần và dường như chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc.

Tôi nhớ, có lần mình bị điểm kém, mẹ thì xót con, nhẹ nhàng khuyên nhủ, còn bố chỉ gắt một câu: “Lớn rồi, phải biết tự chịu trách nhiệm.” Hồi đó, tôi đã khóc vì thấy bố quá khắt khe, quá xa cách. Thậm chí có lúc nghĩ, nếu bố không nghiêm đến thế, chắc tôi đã thoải mái hơn khi sống trong nhà này.

Cứ thế, tôi lớn lên trong suy nghĩ rằng bố là một người đàn ông nguyên tắc, khô khan và khó mà có thể "gần" được như mẹ. Chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau quá 10 câu trong một ngày, và những cái ôm – thứ mà bạn bè tôi vẫn kể về bố mẹ họ – chưa từng xảy ra trong gia đình tôi.

su-hien-dien-cua-cha-trong-gia-dinh-tao-su-quan-binh-cho-con-cai-1200x800-2-2127
Ảnh minh họa 

Mãi cho đến một ngày, khi dọn lại tủ sách cũ để sửa nhà, tôi vô tình tìm thấy một cuốn sổ tay cũ kỹ của bố, nằm lẫn giữa những xấp tài liệu công việc. Trang bìa đã ngả màu vàng úa, gáy sổ sờn cả ra vì thời gian. Tò mò, tôi mở thử – và gần như chết lặng vì những dòng chữ trong đó.

Đó là một cuốn sổ nhật ký bố viết khi tôi mới chào đời.

“Ngày hôm nay, con bé chào đời, bé xíu như cái kẹo, đỏ hỏn và khóc váng cả phòng. Mẹ nó mệt nhưng vẫn cố nhoẻn cười. Còn mình… mình không dám khóc. Người ta bảo đàn ông không khóc, nhưng tim mình thì như vừa có ai bóp nghẹn vì hạnh phúc.”

Tôi ngồi bệt xuống sàn, lật từng trang. Dòng chữ của bố không đẹp, nhưng ngay ngắn. Có những đoạn kể lại lần tôi tập đi, lần đầu gọi “bố”, cả lần tôi ốm sốt giữa đêm bố chạy xe máy đi mua thuốc. Và có cả một đoạn bố viết sau ngày tôi đỗ đại học:

“Con gái mình lớn rồi, sẽ bay ra khỏi tổ. Vui lắm, mà sao lòng cứ thấy trống vắng. Mình không quen nói mấy lời tình cảm, chỉ mong con hiểu: có thể mình không giỏi thể hiện, nhưng trong tim lúc nào cũng thương con vô cùng.”

Tôi đã đọc đi đọc lại cuốn sổ ấy ba lần trong buổi chiều hôm đó. Mỗi lần như thế, nước mắt lại chảy xuống, ướt cả trang giấy đã cũ. Thì ra, đằng sau vẻ ngoài cứng nhắc của bố là cả một trời yêu thương – âm thầm, kín đáo nhưng luôn dõi theo từng bước chân của con.

Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu nhìn bố bằng một ánh mắt khác. Tôi bắt chuyện nhiều hơn, đôi khi chỉ là hỏi bố uống trà hay cà phê, hoặc nhờ bố kể chuyện thời xưa. Bố vẫn ít nói, nhưng ánh mắt đã dịu lại. Có lần, bố lặng lẽ đưa tôi hộp bánh mẹ mua, rồi bảo nhỏ: “Mang lên phòng mà ăn, chắc con lại quên bữa.”

Bố vẫn vậy – không màu mè, chẳng lời hoa mỹ. Nhưng tôi biết, chỉ cần còn ở trong ngôi nhà này, tôi luôn có một bờ vai vững chãi mà mình từng vô tình quên mất vì sự im lặng của bố.

Có những yêu thương  không ồn ào, không hoa mỹ, nhưng lại bền bỉ nhất. Chỉ cần đủ tinh ý, bạn sẽ cảm nhận được tình cảm mà cha mẹ dành cho mình – đôi khi là trong những dòng chữ tưởng đã bị thời gian bỏ quên.

Đọc thêm

Đừng bỏ lỡ

Cùng chuyên mục