Thứ ba, 17/06/2025
logo
Gia đình

Làm vợ 10 năm, tôi mới hiểu mình không cần hoàn hảo

Vi An Thứ ba, 17/06/2025, 09:16 (GMT+7)

Tôi từng nghĩ, làm vợ là phải biết đủ mọi thứ. Từ chuyện chăm con, nấu ăn, quán xuyến việc nhà cho đến làm dâu khéo, cư xử đúng mực với họ hàng hai bên. Tôi từng đặt ra cho mình những tiêu chuẩn rất cao, lúc nào cũng sợ bị đánh giá là không biết vun vén, không biết làm vợ.

Chúng tôi từng yêu nhau say đắm, nhưng lại lạc mất nhau ngay trong chính ngôi nhà chung

Chúng tôi không cãi nhau, nhưng càng ngày càng ít nói với nhau hơn

5 việc làm tưởng vô hại nhưng lại âm thầm khiến vợ chồng xa cách, bào mòn hạnh phúc hôn nhân

Tôi cố gắng làm mọi thứ một cách “chỉn chu nhất có thể”. Đi làm về là cắm cúi nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, chơi với con, dỗ con ngủ rồi mới đến lượt mình ngả lưng. Có những tối mệt rã rời, tôi vẫn không cho phép bản thân lười biếng. Nhà cửa lúc nào cũng phải gọn gàng, con cái chỉn chu, cơm tối phải đủ món. Tôi ép mình vào guồng quay của một người vợ “mẫu mực” – nhưng sâu bên trong, tôi bắt đầu thấy mình kiệt sức.

Tôi từng nổi cáu với chồng chỉ vì anh gấp đồ không đúng cách tôi vẫn làm. Không phải vì cái áo xấu, mà vì tôi thấy nó không “đạt chuẩn”. Một chuẩn mực do chính tôi đặt ra và chỉ mình tôi mới theo kịp. Đêm đó, tôi đã ngồi thật lâu và tự hỏi: mình đang sống cho ai? Vì sao mình luôn căng thẳng chỉ vì những việc lẽ ra phải là niềm vui?

Tôi nhận ra mình đã quá khắt khe với bản thân – và cả với chồng con. Tôi đang cố giữ cho căn nhà lúc nào cũng phải “hoàn hảo”, đến mức đánh mất sự thoải mái trong chính tổ ấm của mình.

con-rieng-cua-vo-va-con-rieng-cua-chong-co-duoc-ket-hon-voi-nhau-khong
Ảnh minh họa

Sau mười năm làm vợ, tôi mới hiểu: không ai đòi hỏi tôi phải hoàn hảo cả.  Chồng tôi chỉ cần một người vợ biết ngồi cạnh anh ấy, ăn tối vui vẻ sau một ngày dài. Con tôi cũng chỉ cần mẹ lắng nghe những câu chuyện ngô nghê mà không bận tâm đến việc bếp núc đang ngổn ngang. Gia đình không cần một người vợ, người mẹ lúc nào cũng bận rộn đến mức chẳng còn thời gian mỉm cười.

Giờ đây, tôi vẫn là vợ, vẫn là mẹ – nhưng tôi nhẹ nhàng hơn. Tôi để chồng cùng chia sẻ việc nhà mà không cảm thấy áy náy. Tôi để con tự xếp đồ chơi theo cách của con, dù nó không hề gọn gàng. Tôi cho phép mình lười biếng vào cuối tuần, ăn món mình thích, và mặc kệ vài cái áo chưa ủi. Tôi học cách sống đơn giản, mềm mại và thật với chính mình hơn.

Tôi không còn cố gắng để trở thành người vợ “không ai chê được”. Tôi chỉ cần là một người phụ nữ bình thường – đủ yêu thương, đủ quan tâm, và đủ bao dung với chính mình.

Không hoàn hảo, nhưng hạnh phúc. Và tôi tin, như thế là đủ.

Đọc thêm

Đừng bỏ lỡ

Cùng chuyên mục