Chúng tôi không cãi nhau, nhưng càng ngày càng ít nói với nhau hơn
Cuộc hôn nhân của tôi vẫn được mọi người xung quanh nhìn nhận là “êm ấm”. Không tiếng to, không tranh cãi, không có những lần bỏ đi trong giận dữ. Tất cả đều bình lặng. Nhưng chính cái sự bình lặng ấy đôi khi khiến tôi thấy bất an.
5 cách đơn giản giúp tình yêu vợ chồng luôn ấm áp như thuở ban đầu
3 điều vợ chồng cần chia sẻ với nhau nếu muốn gắn bó trọn đời
5 việc làm tưởng vô hại nhưng lại âm thầm khiến vợ chồng xa cách, bào mòn hạnh phúc hôn nhân
Chồng tôi là người tử tế. Anh không rượu chè, không la mắng vợ con, cũng chưa từng quên sinh nhật tôi hay ngày kỷ niệm cưới. Anh vẫn đưa con đi học mỗi sáng, thỉnh thoảng nấu bữa sáng, vẫn giúp tôi dọn dẹp nhà cửa những hôm tôi mệt. Về lý trí mà nói, tôi không có gì để chê trách. Vậy mà nhiều đêm, tôi nằm cạnh anh mà cảm thấy khoảng cách giữa hai chúng tôi cứ dài ra, dài ra mãi.
Chúng tôi không còn nhiều chuyện để nói với nhau. Cuộc đối thoại hàng ngày dần rút gọn lại thành những câu hỏi – trả lời tối thiểu:
– Hôm nay đi làm ổn chứ?
– Ừ, cũng bình thường.
– Con ngủ chưa?
– Rồi, nó mệt nên ngủ sớm.
Rồi ai cầm điện thoại người nấy. Thỉnh thoảng cùng xem một bộ phim, nhưng chẳng ai thật sự chú tâm. Những bữa cơm cũng vội vàng hơn, lời khen món ăn dần ít đi. Không có gì sai, nhưng cũng không còn gì đặc biệt. Chúng tôi sống trong một ngôi nhà, nhưng cảm giác như đang tồn tại trong hai thế giới riêng biệt.

Tôi nhớ có lần con gái tôi hỏi:
– Mẹ ơi, sao ba mẹ không ôm nhau như ba mẹ bạn Bi?
Tôi lặng người. Không phải vì xấu hổ, mà vì tôi giật mình khi nhận ra con mình cũng cảm thấy sự hờ hững đang lớn dần trong căn nhà này. Chúng tôi không hạnh phúc như mình từng nghĩ.
Tôi từng tự an ủi rằng: “Không cãi nhau là tốt rồi.” Nhưng hóa ra, không cãi không có nghĩa là mọi chuyện ổn. Đôi khi, một trận cãi vã còn khiến ta hiểu nhau hơn là sự im lặng kéo dài. Vì im lặng không có nghĩa là bình yên – nó chỉ là một sự buông xuôi lặng lẽ.
Tôi đã nghĩ đến chuyện ngồi xuống để nói chuyện thật lòng với chồng – điều mà chúng tôi đã bỏ quên từ lâu. Nhưng thật khó để bắt đầu. Phải nói gì đầu tiên? Phải bắt đầu từ đâu? Và liệu anh có cảm thấy như tôi không?
Tôi chọn thay đổi bằng những điều nhỏ nhất. Một tin nhắn trong giờ làm: “Anh ăn trưa chưa?” – thay vì chỉ gửi ảnh con như mọi hôm. Một cái ôm khi anh vừa về nhà. Một lần rủ anh đi dạo, không vì mua sắm, mà chỉ để hai người nói chuyện.
Tôi không chắc điều đó sẽ xoay chuyển được mọi thứ. Nhưng tôi tin, nếu muốn giữ gìn một cuộc hôn nhân, thì không thể để cảm xúc ngủ quên. Và đôi khi, chỉ cần một người khơi lại sự kết nối – người kia cũng sẽ biết đường quay về.
Chúng tôi không cãi nhau. Nhưng tôi mong, một ngày nào đó, chúng tôi có thể cùng nhau cười thật to – như lúc mới yêu.