Thứ hai, 16/06/2025
logo
Gia đình

Mẹ chồng tôi không xấu, chỉ là bà thương con trai nhiều hơn

Vi An Thứ hai, 16/06/2025, 14:09 (GMT+7)

Tôi từng nghĩ mình may mắn vì có một người mẹ chồng không soi mói, không kiểm soát, không chê bai chuyện bếp núc hay cách dạy con. Nhưng càng sống lâu trong cùng một mái nhà, tôi lại hiểu ra, đôi khi sự tử tế không đi kèm với sự công bằng.

Tôi chọn im lặng với mẹ chồng để giữ hòa khí, nhưng im lặng lại khiến chúng tôi xa cách hơn

Tôi đã từng bực bội vì mẹ chồng khó tính... cho đến khi làm mẹ

Mẹ chồng chỉ lo cho cháu trong bụng, còn con dâu thì…

Mẹ chồng tôi không phải kiểu người hay “bới móc” con dâu. Bà không bắt tôi dậy sớm nấu nướng, không ép tôi theo nếp nhà nội, cũng không hay phàn nàn. Nhưng mỗi khi có chuyện gì liên quan đến con trai, bà luôn đứng về phía anh ấy – bất kể đúng sai.

Chồng tôi đi làm về muộn, tôi phàn nàn thì bà bảo: “Đàn ông đi làm vất vả, đừng làm khó nó.”Chồng quên đưa con đi học, bà bảo: “Con trai mẹ vốn hay quên, thôi con chịu khó chút.”Chồng giận tôi, chưa kịp hiểu rõ câu chuyện, bà đã nhẹ nhàng khuyên tôi nên “nhường chồng một chút, cho yên nhà yên cửa”.

Tôi hiểu, đó là phản xạ tự nhiên của một người mẹ dành cho đứa con bà sinh ra. Nhưng tôi cũng là con gái của một người mẹ. Tôi cũng có cảm xúc, cũng cần được thấu hiểu và bảo vệ, ít nhất là khi tôi không làm gì sai.

1-20150521111847-1-1432264532123
Ảnh minh họa

Tôi không oán trách mẹ chồng. Tôi chỉ thấy mình dần thu mình lại. Tôi ít chia sẻ hơn, ít mong đợi hơn. Có đôi khi tôi muốn kể rằng tôi cũng đi làm 8 tiếng, cũng áp lực vì công việc và con nhỏ. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bà hướng về con trai, đầy trìu mến và thương xót, tôi lại thôi.

Giữa tôi và mẹ chồng, chưa bao giờ có mâu thuẫn gay gắt. Chúng tôi vẫn vui vẻ chuyện trò, vẫn cùng chăm sóc cháu. Nhưng cũng chính vì không có va chạm, không có cơ hội đối thoại sâu sắc, nên khoảng cách vô hình cứ thế lớn dần. Tôi không biết bà có nhận ra không, nhưng tôi thì có: tôi đã không còn cảm thấy mình “thuộc về” căn nhà này như ban đầu nữa.

Tôi kể câu chuyện này không để than thở, cũng không muốn khắc họa mẹ chồng như một “vai phản diện”. Chỉ là, trong nhiều gia đình, có lẽ không hiếm những người mẹ chồng như bà – không xấu, không dữ, chỉ là luôn ưu tiên con trai trong vô thức. Và những nàng dâu như tôi – không khổ sở, không bị hà khắc, nhưng luôn cảm thấy mình ở “rìa” của những yêu thương.

Nếu được chọn lại, tôi vẫn muốn làm dâu nhà này. Vì mẹ chồng tôi, dù có phần thiên vị, vẫn là người tốt. Tôi chỉ mong, giá như một ngày nào đó, bà nhìn tôi không chỉ như "vợ của con trai bà", mà là một người phụ nữ độc lập, biết yêu thương gia đình này như chính máu mủ ruột rà của mình.

Đọc thêm

Đừng bỏ lỡ

Cùng chuyên mục