Làm vợ của một người trầm tính, tôi học cách yêu qua ánh mắt và cử chỉ
Chồng tôi không lãng mạn, cũng chẳng giỏi nói lời ngọt ngào. Anh thuộc tuýp người trầm lặng, ít nói nhưng lại khiến tôi an lòng mỗi khi ở bên. Làm vợ của một người như thế, tôi học cách cảm nhận tình yêu không qua lời nói, mà qua những điều nhỏ nhặt anh làm mỗi ngày.
Lấy vợ hơn tuổi, tôi từng bị gia đình phản đối nhưng chưa bao giờ hối hận
Sau khi có con, tôi hiểu: Người chồng biết chia sẻ là người đáng để giữ suốt đời
Tử tế với vợ – Đầu tư lời lãi suốt đời của người chồng khôn ngoan
Chồng tôi không lãng mạn, cũng chẳng giỏi nói lời ngọt ngào. Anh thuộc tuýp người trầm lặng, ít nói nhưng lại khiến tôi an lòng mỗi khi ở bên. Làm vợ của một người như thế, tôi học cách cảm nhận tình yêu không qua lời nói, mà qua những điều nhỏ nhặt anh làm mỗi ngày.
Chúng tôi cưới nhau đã 7 năm. Tính tôi vốn sôi nổi, thích trò chuyện, còn anh thì ngược lại – lặng lẽ, kiệm lời, đôi khi cả buổi tối chỉ ngồi nghe tôi kể chuyện mà chẳng xen vào lấy một câu. Những ngày đầu mới về chung một nhà, tôi từng nghĩ: “Sao anh vô tâm thế?”. Nhưng dần dần, tôi học được cách lắng nghe sự yêu thương theo cách riêng của anh.

Anh không hay hỏi: “Em mệt không?” nhưng lại để sẵn một cốc nước ấm trên bàn mỗi lần tôi đi làm về muộn. Anh chẳng bao giờ nói “Anh nhớ em” khi tôi đi công tác vài hôm, nhưng cứ mỗi lần tôi về, nhà cửa lại sạch bong, cơm canh tươm tất, anh cười hiền rồi nói: “Về rồi à?”
Có lần tôi ốm nằm bẹp cả ngày, chẳng còn hơi sức để than thở. Anh cũng chẳng nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đắp lại chăn, kê cao gối, rồi lặng lẽ nấu cháo mang vào. Nhìn ánh mắt anh lúc ấy, tôi biết mình được thương.
Tình yêu của anh không đến từ những bữa tối sang trọng hay bó hoa rực rỡ vào ngày kỷ niệm. Mà là khi anh âm thầm sắp sẵn lọ thuốc cảm vào túi xách tôi lúc trời trở lạnh. Là khi tôi mỏi chân, anh cúi xuống cột lại dây giày. Là mỗi lần tôi chán nản, anh chỉ vỗ nhẹ vai và nói: “Không sao đâu, mai sẽ ổn”.
Có đôi khi, tôi vẫn chạnh lòng khi thấy người ta được tặng quà, được đăng ảnh “người ấy nói câu này làm mình tan chảy”. Nhưng rồi tôi nhận ra, không phải ai cũng cần tình yêu ồn ào. Có những tình yêu lặng như dòng nước mát, không màu, không mùi – nhưng nuôi dưỡng tâm hồn ta mỗi ngày.
Làm vợ của một người trầm tính, tôi học cách đọc yêu thương trong từng ánh mắt, từng việc làm không tên. Và đến giờ, tôi chưa từng cảm thấy thiếu thốn tình cảm – chỉ là nó đến theo cách rất riêng, rất dịu dàng.