Chúng tôi từng im lặng trong chính ngôi nhà mình… cho đến khi bắt đầu nói chuyện lại mỗi tối
Hôn nhân – tưởng là chuyện đơn giản của hai người yêu nhau, sống chung, rồi cùng dựng xây tổ ấm. Nhưng khi đời sống thực tế cuốn ta vào guồng quay của công việc, con cái, cơm áo gạo tiền… thì cái gọi là “tổ ấm” đôi khi lại trở thành nơi dễ tổn thương nhất.
Mỗi lần cãi nhau, chồng tôi không xin lỗi nhưng luôn làm một việc này
Chồng tôi không phụ việc nhà vì anh coi việc đó là trách nhiệm của riêng tôi
Lấy vợ hơn tuổi, tôi từng bị gia đình phản đối nhưng chưa bao giờ hối hận
Hôn nhân – tưởng là chuyện đơn giản của hai người yêu nhau, sống chung, rồi cùng dựng xây tổ ấm. Nhưng khi đời sống thực tế cuốn ta vào guồng quay của công việc, con cái, cơm áo gạo tiền… thì cái gọi là “tổ ấm” đôi khi lại trở thành nơi dễ tổn thương nhất.
Chúng tôi từng là hai người có thể trò chuyện cả đêm không chán. Bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành đề tài để bắt đầu: từ chuyện đồng nghiệp, một bộ phim mới, đến cả món bún riêu hôm nay ngon hơn mọi lần.
Nhưng khi con cái lần lượt ra đời, áp lực cuộc sống đè nặng, những cuộc trò chuyện bắt đầu ngắn lại. Mỗi tối, chỉ còn lại những câu hỏi thiết thực: “Mai ai đón con?”, “Anh nhớ đóng tiền học chưa?”, “Hôm nay ăn gì cho nhanh?”…
Cả hai đều bận, đều mệt, và dần quen với sự im lặng. Điện thoại thay cho lời nói, mạng xã hội thay cho cảm xúc thật. Cho đến một ngày, tôi đọc được một dòng chia sẻ: “Chúng tôi giữ được hôn nhân, chỉ bằng cách dành 15 phút mỗi tối để nói chuyện”.
Tối hôm ấy, khi con đã ngủ, tôi quay sang anh và hỏi: “Hôm nay anh có gì vui không?”

Anh hơi bất ngờ. Nhưng rồi mỉm cười và kể. Không dài, không đặc biệt. Nhưng đó là lần đầu tiên sau rất lâu tôi thấy ánh mắt anh nhìn mình – như thể anh đã chờ câu hỏi ấy từ rất lâu rồi.
Chúng tôi quyết định dành 15 phút mỗi tối – không điện thoại, không TV, không nói chuyện công việc hay con cái. Chỉ để kể nhau nghe về một điều nhỏ trong ngày, hoặc ôn lại một chuyện cũ.
Ban đầu hơi gượng. Nhưng chỉ sau vài hôm, cả hai đã chủ động tìm nhau khi đến “giờ nói chuyện”. Chúng tôi cười, kể, hỏi nhau những điều tưởng đã quên.
15 phút – tưởng chừng ngắn ngủi – lại chính là điều giữ chúng tôi khỏi lặng im mãi mãi.
Hôn nhân không cần điều gì to tát. Chỉ cần một chút thời gian, một chút chủ động, và rất nhiều sự lắng nghe.
15 phút mỗi ngày – đủ để yêu lại từ đầu. Đủ để hiểu rằng, người bên cạnh mình, vẫn cần được hỏi han, được lắng nghe, được quan tâm như thuở mới quen.
Nếu bạn đang cảm thấy hôn nhân nguội lạnh, hãy thử đặt điện thoại xuống, quay sang người bạn đời của mình và nói: “Hôm nay của anh/em thế nào?”
Có thể, bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy mọi điều dần thay đổi – chỉ từ một câu hỏi nhỏ.