Chồng tôi chẳng hoàn hảo, nhưng là người đàn ông khiến tôi muốn về nhà mỗi tối
Tôi từng nghĩ hôn nhân phải đi kèm với sự lãng mạn. Một người chồng biết nói lời yêu thương, biết tặng quà đúng dịp, biết nắm tay mình giữa phố đông người… Đó là hình mẫu lý tưởng mà tôi mang theo suốt những năm tháng tuổi trẻ. Nhưng rồi người tôi cưới lại khác xa với tất cả những điều đó.
Làm vợ không mệt, mệt nhất là lúc cảm thấy một mình trong chính cuộc hôn nhân của mình
Chúng tôi từng rất hạnh phúc, cho đến khi im lặng trở thành thói quen
Anh không biết nói lời ngọt. Ngày cầu hôn tôi, thay vì hoa và nến, anh lúng túng cầm tay tôi bảo: “Mình cưới nhau nha, anh nghĩ tụi mình hợp làm bạn đời hơn là người yêu.” Tôi phì cười vì sự vụng về ấy – và rồi gật đầu.
Những năm đầu chung sống, tôi từng thất vọng. Tôi thấy bạn bè khoe chồng trên mạng, nào là được tặng túi hiệu, nào là dẫn đi du lịch lãng mạn. Còn tôi, ngoài việc mỗi ngày có người nhắc ăn cơm đúng bữa, dặn đừng thức khuya, hay để sẵn lọ dầu gió trên đầu giường – thì chẳng có gì gọi là “lãng mạn”.
Thế nhưng… có những đêm tôi sốt mê man, chính anh là người thức trắng lau người cho tôi, pha từng thìa thuốc. Có những ngày tôi mệt mỏi muốn gục ngã, anh không nói nhiều, chỉ nấu sẵn bát cháo rồi dỗ dành: “Ăn một chút rồi ngủ nha, mai sẽ ổn thôi.”
Anh không hoàn hảo. Thật sự là vậy. Anh có thể quên ngày cưới, không biết mua quà đúng size, nói chuyện khô khan, và đôi khi bận rộn đến mức chẳng nhớ vợ đang giận dỗi chuyện gì. Nhưng anh chưa bao giờ quên… về nhà.
Dù công việc áp lực, tan ca muộn, anh vẫn gọi điện báo: “Anh về trễ chút, em ăn trước đi.” Những lúc tôi lỡ buồn, chẳng cần hỏi nhiều, anh chỉ im lặng ngồi bên cạnh, mở bài nhạc tôi thích, hoặc rủ đi dạo quanh khu phố. Không hoa, không quà, chỉ là… có mặt.

Có lần tôi hỏi anh: “Sao anh chẳng bao giờ viết status yêu vợ giống người ta?”
Anh cười, xoa đầu tôi bảo: “Vì anh bận sống với vợ anh ngoài đời thật".
Hôn nhân chẳng bao giờ là chuyện cổ tích. Nó là những ngày cãi nhau vì tiền điện nước, vì con chưa kịp học bài, vì hôm qua lỡ quên đổ rác. Nhưng cũng là những ngày giữa bộn bề ấy, ta vẫn chọn ở bên nhau.
Tôi từng mong một người chồng hoàn hảo. Nhưng giờ đây, tôi chỉ biết ơn vì có một người… đủ thật. Người khiến tôi yên tâm khi về nhà, người không giỏi nói yêu nhưng luôn biết cách thể hiện bằng hành động.
Chồng tôi chẳng phải người đàn ông lý tưởng của ai đó. Nhưng với tôi, anh là lý do để mỗi tối tôi thấy lòng dịu lại khi cánh cửa mở ra.
Vì trong một thế giới đầy biến động, có người luôn đợi mình ở nhà – thế là đủ.