Thứ tư, 02/07/2025
logo
Gia đình

Vì giữ chồng mà tôi quên mất mình cũng cần được yêu thương

An Vy Thứ tư, 02/07/2025, 11:08 (GMT+7)

Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình nhẫn nhịn, hy sinh và vun vén thật nhiều thì gia đình sẽ yên ấm, chồng sẽ mãi ở bên. Nhưng tôi đã sai – sai khi quên mất rằng, trong một mối quan hệ, không ai đáng bị bỏ rơi, kể cả chính mình.

Càng lớn tuổi, tôi càng hiểu: Vợ chồng không phải để hoàn hảo, mà là để bao dung nhau

Vợ chồng 10 năm không quà tặng, không lãng mạn, nhưng tôi chưa từng cảm thấy thiếu thốn

5 việc làm tưởng vô hại nhưng lại âm thầm khiến vợ chồng xa cách, bào mòn hạnh phúc hôn nhân

Ngày cưới, tôi hạnh phúc vì tin rằng mình lấy được người đàn ông biết nghĩ cho gia đình. Nhưng những năm sau đó, tôi dần nhận ra rằng để “giữ chồng”, tôi đã biến mình thành một phiên bản khác – bận rộn đến kiệt sức, tằn tiện từng đồng, chiều theo sở thích của anh, chấp nhận cả những điều mà sâu thẳm trong lòng tôi không thấy công bằng.

Tôi nhường hết những món ngon cho anh, nhường cả thời gian riêng tư để lo cho nhà cửa, con cái. Tôi ít ra ngoài, từ bỏ những sở thích của mình, chỉ để không khiến anh “phiền”. Tôi không dám mặc đẹp, không dám làm tóc mới vì sợ bị nói là “bày vẽ”. Mọi cố gắng của tôi, chỉ để đổi lại một ánh mắt dịu dàng, một chút ấm áp như ngày mới yêu.

Nhưng điều khiến tôi đau lòng nhất không phải là những điều tôi đã làm, mà là sự vô tâm đến lạnh lùng của người đàn ông mà tôi từng tin yêu. Anh chưa từng hỏi tôi có mệt không, có ổn không. Anh cho rằng những gì tôi làm là “đương nhiên”. Và tôi, vì sợ mất anh, đã cam chịu điều đó suốt nhiều năm.

mamamyvn-thumbnail-ham-nong-tinh-cam-vo-chong-nhieu-nam-song-chung-detail-0-154132
Ảnh minh họa

Cho đến một ngày, tôi nhìn mình trong gương và không nhận ra người phụ nữ đang đứng đó. Mắt thâm quầng, da sạm đi vì thiếu ngủ, và trái tim thì cạn kiệt yêu thương dành cho chính mình. Tôi nhận ra: người cần được “giữ” đầu tiên trong hôn nhân không phải là chồng, mà là chính bản thân mình.

Tôi bắt đầu thay đổi. Không phải để trả đũa, không phải để nổi loạn, mà để tìm lại chính mình – người phụ nữ cũng cần được quan tâm, được yêu thương và trân trọng. Tôi đi làm lại, có những mối quan hệ lành mạnh, tự thưởng cho mình những điều nhỏ bé. Và tôi nhận ra: khi mình yêu thương bản thân, mình không còn sợ mất ai cả.

Nếu bạn cũng đang trong cuộc hôn nhân mà mọi cố gắng chỉ để giữ người kia ở lại, hãy dừng lại một chút và hỏi trái tim mình: "Còn ai đang ở lại vì chính mình?"

Đọc thêm

Đừng bỏ lỡ

Cùng chuyên mục