Ở cữ nhà chồng tôi mới hiểu vì sao nhiều nàng dâu stress
Ở cữ tưởng là khoảng thời gian được nghỉ ngơi và chăm sóc, nhưng với tôi – sống chung với mẹ chồng sau sinh lại trở thành chuỗi ngày ngột ngạt, mệt mỏi hơn cả lúc sinh con. Và chỉ khi trải qua rồi, tôi mới thấm vì sao nhiều nàng dâu lại stress đến thế.
Mẹ chồng tôi không xấu, chỉ là bà thương con trai nhiều hơn
Tôi chọn im lặng với mẹ chồng để giữ hòa khí, nhưng im lặng lại khiến chúng tôi xa cách hơn
Tôi đã từng bực bội vì mẹ chồng khó tính... cho đến khi làm mẹ
Trước khi sinh con, tôi từng đọc rất nhiều câu chuyện về việc ở cữ: nào là bị mẹ chồng bắt kiêng tắm gội 1 tháng, không cho ăn rau, chỉ được nằm một chỗ không được dùng điện thoại… Tôi nghĩ chắc cũng có người nọ người kia, thời buổi này rồi, chắc nhà mình không đến nỗi thế. Nhưng đến khi chính thức trải qua ba tháng ở cữ tại nhà chồng, tôi mới thấm – hóa ra, làm mẹ thôi chưa đủ khó, làm mẹ lần đầu mà sống chung với mẹ chồng, đôi khi còn mệt mỏi gấp đôi.
Tôi sinh thường, sức khỏe phục hồi khá nhanh. Ngày về nhà sau sinh, tôi chỉ mong được nghỉ ngơi, ăn uống tươm tất để có sữa cho con. Nhưng mọi thứ không dễ như tôi tưởng. Mẹ chồng tôi thương cháu, nhưng lại quá "kỹ". Bà không cho tôi ăn đồ tanh, không cho động vào nước lạnh, không cho mở cửa sổ vì sợ “gió lùa”, không cho gọi video với bạn bè vì sợ “nhiễm sóng”. Tôi lặng lẽ làm theo, nhưng mỗi ngày trôi qua là một ngày tôi thấy mình như đang sống trong chiếc hộp khóa kín.

Mỗi bữa ăn đều là cháo móng giò, canh đu đủ. Tôi ngán đến tận cổ nhưng không dám nói vì sợ bị cho là kén chọn. Con khóc, tôi bế theo bản năng, mẹ chồng nhìn và nói “bế thế không đúng đâu, để mẹ làm cho”. Cứ mỗi lần tôi làm gì khác với cách của bà, là một ánh mắt soi xét, một tiếng thở dài. Tôi không được làm mẹ theo cách của mình.
Có lần tôi chỉ ngồi ngoài hiên một chút cho đỡ bí, bà đi ngang qua liền mắng nhẹ: “Ở cữ mà cứ ngồi lồng nhồng ngoài gió thế này, sau này đau mình mẩy ráng chịu”. Tôi chỉ im lặng. Nhưng trong lòng thì ấm ức. Tôi đang hồi phục sau sinh, đang cố gắng học cách làm mẹ, vậy mà lúc nào cũng phải lo giữ ý, sống theo khuôn mẫu cũ kỹ mà không ai hỏi tôi thực sự muốn gì, cần gì.
Tôi stress – không phải vì con khóc đêm, mà vì cảm giác bị kiểm soát hoàn toàn. Không ai cố ý làm tôi buồn cả, nhưng không khí ấy, sự gượng gạo ấy khiến tôi nghẹt thở. Chồng tôi đi làm cả ngày, tối về chỉ hỏi vu vơ “mẹ chăm con giúp em được không?”, mà không biết rằng điều tôi cần nhất là một lời bênh vực hay cái nắm tay nhẹ.
Qua 3 tháng ở cữ, tôi sụt 5kg. Không phải vì không được ăn, mà vì tinh thần xuống dốc. Lúc bế con đi tiêm mũi đầu tiên, tôi thở phào nhẹ nhõm như người vừa được “ra tù”.
Giờ thì tôi hiểu, vì sao nhiều nàng dâu bị trầm cảm sau sinh. Không chỉ vì hormone, mà vì họ bị đặt trong một môi trường áp lực, bị ràng buộc bởi hàng loạt “luật ngầm” nhà chồng. Ai cũng thương, ai cũng muốn tốt, nhưng không ai lắng nghe.
Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, mà là cả một hệ sinh thái đi kèm. Ở cữ là thời điểm mong manh nhất của người phụ nữ. Nếu không được yêu thương đúng cách, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng, một câu nói vô tâm… cũng đủ khiến người ta tổn thương sâu sắc.
Tôi mong rằng sau này, nếu con dâu tôi sinh nở, tôi sẽ không dùng kinh nghiệm cũ để áp đặt. Tôi sẽ hỏi con cần gì, cảm thấy thế nào. Bởi tôi từng là một nàng dâu ở cữ – và tôi hiểu, cảm giác đó cô đơn đến mức nào.