Khi mẹ luôn là 'thủ phạm'
Có một thứ áp lực rất riêng mà chỉ những người làm mẹ mới hiểu – đó là áp lực phải nuôi con thật “đúng chuẩn”. Nhưng khổ nỗi, chuẩn ấy hình như chỉ dành cho mẹ.
Lấy nhau rồi, ở riêng là một sự khôn khéo
Chồng tôi từng nghĩ tôi không cần đi làm, nhưng tôi đã chứng minh điều ngược lại
Tôi không cần dựa dẫm chồng, vẫn có thể xây được mái ấm riêng
Con biếng ăn – tại mẹ không biết nấu.
Con chậm nói – tại mẹ không chịu nói chuyện với con
Con nhõng nhẽo – tại mẹ chiều quá.
Con khóc – tại mẹ dỗ không khéo.
Thậm chí, con trượt chân té – cũng là do mẹ “không để ý gì cả”.
Lạ thay, cũng là đứa trẻ đó, cũng mẹ đó, nhưng khi con tự giác ăn uống, biết ngủ đúng giờ, biết khoanh tay chào người lớn… thì lại nghe những câu kiểu: “Cháu giống bà nội hồi nhỏ lắm!” hoặc “Cái nết này là gen bên nội đấy!”.
Nghe mà buồn cười. Nhưng cười xong lại chạnh lòng.
Không ai hỏi mẹ đã học bao nhiêu cách để con chịu ăn một miếng cháo. Bao đêm mẹ thức trắng vì con sốt, hay chỉ để vỗ về đứa bé hay giật mình giữa đêm. Không ai biết có những ngày mẹ mệt đến mức chỉ cần con cười khanh khách một cái là nước mắt mẹ tự rơi.

Có mẹ nào không muốn con mình khỏe mạnh, lanh lợi, ngoan ngoãn? Nhưng con người ta cũng như cái cây – có cây dễ trồng, có cây khó chăm. Có cây cần nhiều nắng, có cây lại phải che chắn từng chút một.
Vậy mà dường như trong mắt mọi người, mẹ luôn là “nghi phạm” đầu tiên mỗi khi có chuyện gì đó không ổn với con. Mẹ làm sai là lỗi. Mẹ làm đúng – là nhờ di truyền.
Không trách ai cả. Mỗi người đều yêu thương con theo cách riêng của mình. Nhưng hy vọng rằng, đôi khi cũng hãy dành cho mẹ một câu ghi nhận: “Nhờ mẹ mà con lớn lên khỏe mạnh như bây giờ đấy!”.
Chỉ một câu đơn giản vậy thôi, cũng đủ để mẹ thấy mọi cố gắng của mình được nhìn thấy.
Vì làm mẹ – chưa bao giờ là dễ. Nhưng làm mẹ mà luôn bị đánh giá, thì lại càng không dễ một chút nào.