Khi chồng trở thành… người xa lạ trong chính ngôi nhà mình
Có ai ngờ, người từng nói yêu mình nhất, từng nắm tay mình qua bao năm tháng, bây giờ lại trở nên xa cách đến thế?
Sau mỗi lần cãi nhau, tôi và chồng lại học được cách yêu nhau thêm một lần nữa
Tôi đã từng bực bội vì mẹ chồng khó tính... cho đến khi làm mẹ
Chồng lương 10 triệu, vợ có nên “hy sinh” sự nghiệp để ở nhà chăm con?
Mình lấy nhau cũng đã gần 10 năm. Những ngày đầu, dù cuộc sống chưa dư dả, nhưng mình cười nhiều, vui nhiều. Chỉ cần ngồi cạnh nhau, ăn bát mì gói, xem chung một bộ phim là thấy hạnh phúc.
Rồi con cái ra đời, công việc bận rộn, lo toan cơm áo gạo tiền… lúc nào không hay, hai đứa dần ít nói chuyện với nhau hơn. Anh đi làm về mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi. Mình thì xoay vòng với bỉm sữa, bếp núc, chẳng có phút nào thảnh thơi.

Có những đêm, mình nằm cạnh nhau, lưng quay lưng, mà mình thấy tim đau nhói. Nhớ hồi mới cưới, chỉ cần anh không nắm tay mình lúc ngủ, mình đã giận dỗi cả buổi sáng hôm sau. Còn bây giờ, đã bao lâu rồi, bàn tay ấy không tìm đến mình nữa?
Mình tự hỏi: Có phải mình đã thay đổi? Có phải anh đã thay đổi? Hay cả hai đều lạc mất nhau giữa bộn bề cuộc sống?
Có những buổi chiều nhìn vợ chồng người ta dắt nhau đi ăn, đi dạo, mình tự hỏi: Tại sao mình và anh lại chẳng còn những khoảnh khắc ấy? Mình thèm được anh hỏi một câu giản dị: “Em mệt không?”, “Hôm nay thế nào?”, nhưng rồi lại tự cười: “Thôi, chắc anh cũng mệt…”
Buồn nhất là khi ở trong chính căn nhà của mình, mà cảm giác như hai người xa lạ, sống cùng nhau nhưng chẳng còn thấu hiểu nhau. Không ai lên tiếng, không ai nói ra nỗi lòng, cứ thế, khoảng cách cứ dài ra mãi…