Thứ năm, 19/06/2025
logo
Gia đình

Chồng lương 10 triệu, vợ có nên “hy sinh” sự nghiệp để ở nhà chăm con?

Vi An Thứ sáu, 23/05/2025, 09:45 (GMT+7)

Chồng tôi lương 10 triệu, còn tôi từng có một công việc văn phòng ổn định, lương tháng hơn 11 triệu – không cao nhưng đủ để tự lo cho bản thân và phụ thêm chồng chuyện chi tiêu trong nhà. Nhưng mọi thứ thay đổi từ khi tôi có con.

Hôn nhân không phải là tình yêu, mà là sự lựa chọn lặp lại mỗi ngày

Làm vợ không mệt, mệt nhất là lúc cảm thấy một mình trong chính cuộc hôn nhân của mình

Chúng tôi vừa cãi nhau to, nhưng tối đó anh vẫn kéo chăn đắp cho tôi

Ban đầu, tôi dự định chỉ nghỉ việc vài tháng, đợi con cứng cáp sẽ gửi trẻ và đi làm lại. Nhưng rồi, con tôi yếu, hay ốm vặt, ông bà nội ngoại đều ở xa, thuê giúp việc thì chi phí quá sức với mức thu nhập của gia đình. Cuối cùng, tôi quyết định ở nhà luôn để chăm con cho “tròn vai làm mẹ”.

Những ngày đầu nghỉ việc, tôi cảm thấy mọi thứ đều ổn. Dù mệt nhưng được ở bên con, chứng kiến từng cột mốc trưởng thành nhỏ nhặt của con – từ lật, bò, ngồi, bi bô gọi mẹ – khiến tôi thấy ấm lòng. Tôi tự nhủ: mình làm đúng rồi.

Nhưng càng về sau, tôi mới thấy cuộc sống không đơn giản như vậy.

Gia đình chỉ còn chồng tôi đi làm, mức lương 10 triệu đồng mỗi tháng phải gánh hết mọi khoản chi: tiền ăn, tiền sữa, tiền điện nước, thuốc thang… và hàng loạt những khoản phát sinh không báo trước. Chồng tôi đi làm về mệt nhoài, tối còn tranh thủ chạy thêm vài chuyến xe để có thêm tiền lo cho con. Nhìn chồng cực, tôi thương lắm, nhưng bản thân cũng không thể làm gì khác ngoài việc siết chặt chi tiêu và nén mọi mong muốn cá nhân vào trong.

hop-gia-dinh-toi-tu-choi-nhan-nha-dat-lam-moi-nguoi-sung-sot-ly-do-toi-dua-ra-khien-me-chong-va-chi-dau-nguong-chin-mat-06a-7302808
Ảnh minh họa

Tôi dần không mua gì cho mình. Một thỏi son cũng thấy “xa xỉ”, chiếc áo mới cũng phân vân mãi rồi thôi. Nhiều đêm, tôi nằm nghĩ: tại sao mình lại trở thành phiên bản nhạt nhòa đến thế?

Tôi từng là một người có chính kiến, có tiếng nói trong công ty, từng dám tranh luận với sếp, từng tự tin đứng thuyết trình trước bao người. Còn giờ đây, quanh quẩn với bỉm sữa, cơm nước, tiếng khóc con, tôi không biết lần cuối mình được gọi là “chị” chứ không phải là “mẹ thằng Bi” là khi nào.

Có hôm cãi nhau với chồng, tôi bật khóc mà nói: “Em nghỉ việc vì con, vì nhà này chứ có phải vì bản thân đâu”. Chồng tôi im lặng rất lâu, rồi nói: “Anh biết chứ. Nhưng anh áp lực lắm. Một mình gồng, có lúc thấy mệt thật sự.”

Tôi hiểu, và càng thương anh. Nhưng tôi cũng nhận ra, cái giá của việc hy sinh đôi khi là chính mình. Chồng đi làm có lương, còn tôi, dù làm không nghỉ tay suốt ngày, vẫn bị coi là “ở nhà ăn bám”.

Giờ đây, tôi đang cố tìm cách làm việc online, vừa trông con vừa có thêm thu nhập. Không nhiều, nhưng ít ra tôi thấy mình đang chủ động hơn, thấy mình vẫn có ích – không chỉ là một người mẹ, mà còn là chính tôi.

Tôi không hối hận vì đã chọn ở nhà chăm con. Nhưng nếu được quay lại, tôi sẽ chuẩn bị kỹ hơn: tài chính, tâm lý, và cả sự phân chia vai trò trong gia đình. Bởi làm mẹ không có nghĩa là phải đánh mất chính mình. Và hạnh phúc gia đình không thể chỉ đặt hết gánh nặng lên vai một người.

Hy sinh là một phần của tình yêu, nhưng hy sinh không đồng nghĩa với việc biến mất.

Đọc thêm

Đừng bỏ lỡ

Cùng chuyên mục