Cưới nhau xong, tôi mới biết mình lấy nhầm người chồng quá 'yên ổn'
Ngày lấy anh, ai cũng bảo tôi may mắn. Anh không đẹp trai rực rỡ, không lãng mạn hoa hồng, nhưng có một công việc ổn định, thu nhập tốt, lại hiền lành, điềm đạm. Bố mẹ tôi mừng lắm, bạn bè thì ghen tị: “Chọn người như vậy, gia đình sau này sẽ yên ấm lắm”.
“Chồng tôi chẳng còn nói lời yêu” – và tôi đã học cách yêu lại chính mình
Khi chồng thất nghiệp, tôi mới hiểu tình yêu cần thêm bản lĩnh
Người đàn ông tốt không cần hoàn hảo, chỉ cần khiến phụ nữ thấy an lòng
Lúc ấy, tôi cũng tin như thế. Tôi nghĩ, mình không cần một cuộc tình dữ dội, chỉ cần một người đàn ông bình thường nhưng có thể làm chỗ dựa. Sau bao mối tình chóng vánh, sự “ổn định” nơi anh khiến tôi thấy an tâm.
Nhưng hóa ra, an toàn quá cũng có thể trở thành tù túng.
Cưới nhau rồi, mọi thứ vẫn diễn ra đúng như tính cách của anh: đều đều, tẻ nhạt và không bất ngờ. Anh làm việc, về nhà, ăn cơm, ngủ. Hết ngày. Những cuộc trò chuyện của chúng tôi chỉ xoay quanh “Hôm nay em ăn gì?”, “Mai em đón con nhé?”, “Cuối tuần về ngoại hay nội?” Tôi thấy mình đang sống như một chiếc đồng hồ báo thức – đúng giờ là thực hiện nhiệm vụ, không sai, nhưng cũng chẳng có cảm xúc.
Tôi từng thử gợi ý: “Hay vợ chồng mình đi đâu chơi một chút?”, anh bảo: “Đi rồi lại tốn tiền, nghỉ làm cũng mệt.” Tôi nói: “Em muốn học thêm một lớp vẽ vào buổi tối”, anh gật đầu: “Tuỳ em, miễn đừng quên nấu cơm.”
Anh chưa bao giờ ngăn cản, nhưng cũng chưa từng cổ vũ. Anh không nói lời yêu, nhưng luôn chuyển khoản đúng ngày. Anh không nổi giận, nhưng cũng chẳng bao giờ sốt sắng nếu tôi buồn. Gia đình tôi không thiếu gì – chỉ thiếu cảm giác đang được sống chung với một người biết chia sẻ thật sự.

Tôi từng nghĩ, chồng mình chỉ “ít thể hiện”. Nhưng sống lâu, tôi mới nhận ra: anh không thiếu yêu thương, chỉ là anh đặt mọi thứ vào khuôn mẫu yên ổn quá mức. Với anh, một mái nhà đủ cơm nước, con cái học hành tử tế, vợ không phàn nàn – thế là đủ. Còn với tôi, gia đình không chỉ là nơi trú ẩn, mà còn là nơi hai người cùng làm cho nhau hạnh phúc, không phải chỉ sống bên nhau mà là sống vì nhau.
Tôi từng khao khát những điều nhỏ bé – như một bất ngờ sinh nhật, một chuyến đi ngẫu hứng, hay một cái nắm tay khi băng qua đường. Nhưng ở nhà này, mọi thứ đều có kế hoạch, và những thứ ngoài kế hoạch thường bị bỏ qua.
Tôi không trách anh. Anh không làm gì sai. Chỉ là... tôi thấy mình đang sống trong một chiếc hộp kín đáo, êm ái, nhưng thiếu không khí. Và nỗi cô đơn lớn nhất không phải là sống một mình – mà là sống trong một gia đình có đủ mọi thứ, trừ sự thấu hiểu.
Có lúc tôi tự hỏi: mình có đang ích kỷ không, khi đòi hỏi nhiều hơn từ một người chồng mà ai cũng cho là “quá tốt”? Nhưng rồi tôi nhận ra: người ngoài nhìn vào chỉ thấy một gia đình đủ đầy – còn người sống trong đó mới biết mình có đang thật sự hạnh phúc hay không.
Tôi không muốn đánh đổi thêm 5 năm, 10 năm nữa để rồi quay lại tự hỏi: giá như ngày đó mình đủ can đảm để nói lên cảm xúc thật.
Bây giờ, tôi chọn cách nói ra. Không phải để trách móc, mà để anh biết: tôi không cần một cuộc sống hoàn hảo, tôi chỉ cần một người chồng thật sự đi cùng mình – không chỉ trong những việc lớn của gia đình, mà cả trong những điều nhỏ nhặt của cảm xúc thường ngày.