Thứ tư, 09/07/2025
logo
Gia đình

Bữa cơm tối ấm cúng từng là điều xa xỉ trong nhà tôi

An Vy Thứ tư, 09/07/2025, 19:21 (GMT+7)

Đã có lúc, trong nhà tôi, bữa cơm tối chỉ là chuyện của ai rảnh thì ăn. Mỗi người một nhịp sống riêng, đến khi nhìn lại mới thấy… mình đang dần xa nhau.

Lấy vợ hơn tuổi, tôi từng bị gia đình phản đối nhưng chưa bao giờ hối hận

Sau khi có con, tôi hiểu: Người chồng biết chia sẻ là người đáng để giữ suốt đời

Tử tế với vợ – Đầu tư lời lãi suốt đời của người chồng khôn ngoan

Có một thời gian dài, trong nhà tôi gần như không có bữa cơm tối đúng nghĩa. Mỗi người một lịch trình, một khung giờ ăn khác nhau.  Chồng đi làm về trễ, con học thêm đến tối mịt, còn tôi thì tranh thủ làm thêm giờ để đủ chi tiêu. Về đến nhà ai nấy lại rút vào phòng riêng, bữa ăn chỉ là hộp cơm nguội lặng lẽ hay gói mì ăn tạm.

Chúng tôi sống trong cùng một mái nhà nhưng chẳng khác gì ba người ở trọ – lịch sinh hoạt không trùng khớp, không chuyện trò, không tiếng cười.

Có những hôm tôi nhìn quanh nhà, chợt nhận ra mình chẳng biết hôm nay con đi học vui hay buồn, chồng có mệt không. Sự kết nối dần mờ nhạt, chỉ còn lại những câu trao đổi ngắn gọn như “Ăn rồi chưa?”, “Anh về trễ” hay “Mẹ để phần nhé”.

Rồi một buổi tối, tôi đi làm về muộn và thấy con đang ăn mì gói một mình trong phòng khách. Mắt dán vào màn hình, tay cầm đũa hờ hững. Không tiếng cười, không ai hỏi han. Khoảnh khắc đó khiến tôi chững lại. Tôi chợt thấy trống rỗng.

Từ hôm đó, tôi quyết định sẽ nấu cơm buổi tối. Không cần cầu kỳ – chỉ một món canh, một món mặn và đĩa rau luộc. Tôi rủ chồng về sớm một hôm, khuyến khích con gác lại lớp học thêm buổi tối. Ban đầu, không khí vẫn còn gượng gạo, nhưng rồi mọi thứ dần thay đổi.

Chồng

nhung-hinh-anh-buon-ve-cuoc-song-vo-chong-1662637152256107959877-16797487858742127735370
Ảnh minh họa

Đến bữa thứ ba, con bắt đầu kể chuyện ở lớp. Chồng cũng góp vài câu chuyện nhẹ nhàng ở công ty. Tôi thấy mình cười nhiều hơn. Cả nhà ngồi lại bên nhau lâu hơn – có khi chỉ để rửa bát chung hay bàn nhau cuối tuần đi đâu chơi.

Từ chỗ là điều “xa xỉ”, bữa cơm tối trở thành thói quen. Dù không phải ngày nào cũng đủ mặt, nhưng ai cũng biết có một bữa cơm đang chờ. Có khi chỉ là phần canh để phần trong nồi, một lời nhắn để lại, nhưng chính điều nhỏ ấy khiến tôi cảm nhận rõ sự gắn bó đang trở lại.

Chúng tôi không cần những món quà đắt tiền, không cần những lần đi chơi xa. Chỉ cần có nhau trong một khung giờ quen thuộc, bên mâm cơm quen thuộc, thế là đủ.

Giờ đây, bữa cơm tối không chỉ để ăn no. Đó là lúc chúng tôi kết nối, lắng nghe và nhắc nhau rằng: trong ngôi nhà này, luôn có người chờ mình trở về.

Đọc thêm

Đừng bỏ lỡ

Cùng chuyên mục