Sau 15 năm cưới, chúng tôi không còn hay cãi nhau – mà là lặng im cho qua chuyện
15 năm bên nhau, chúng tôi không còn to tiếng như những ngày mới cưới. Nhưng sự im lặng kéo dài trong căn nhà lại khiến tôi sợ – hơn cả những trận cãi vã.
Chúng tôi từng lạnh nhạt đến mức chỉ nói 3 câu mỗi ngày – rồi điều này đã cứu vãn tất cả
Chưa đủ trưởng thành để gánh vác thì đừng lấy vợ!
Dù mỏi mệt đến đâu, tôi vẫn chọn quay về căn bếp có ánh đèn chờ
Hồi mới cưới, vợ chồng tôi cũng như bao cặp đôi khác – nóng nảy, bốc đồng, có chuyện gì là phải nói cho ra lẽ, có lúc to tiếng, có lúc khóc vì tủi thân. Nhưng ít nhất, lúc đó chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau, dù là trong giận dữ.
Giờ đây, sau 15 năm hôn nhân, chúng tôi hiếm khi cãi nhau. Không phải vì đã hoàn toàn hiểu nhau. Mà là vì cả hai đều… chọn im lặng.
Anh không còn hỏi tôi hôm nay đi làm có mệt không. Tôi cũng chẳng còn giục anh ăn cơm lúc cơm canh còn nóng. Có việc gì không vừa lòng, chúng tôi thường im lặng đi qua nhau. Ai làm việc nấy. Ai mệt thì nghỉ. Ai giận thì cũng không nói.
Những khoảng lặng trong hôn nhân ban đầu là để “đỡ mệt”, để “khỏi cãi nhau vô ích”. Nhưng lâu dần, nó giống như một thói quen – thói quen lặng im cho qua chuyện. Không đối thoại, không lắng nghe, không cần hiểu nhau thêm nữa. Và tôi nhận ra: sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn cả cãi nhau.

Bởi khi không còn muốn cãi nhau với người kia, nghĩa là bạn đã thôi kỳ vọng. Bạn không còn muốn tranh luận để được hiểu, không còn buồn vì những điều chưa được… bạn chỉ lặng lẽ thu mình lại.
Tôi từng nghĩ rằng, sau nhiều năm chung sống, im lặng là cách để giữ hòa khí. Nhưng hóa ra, đó chỉ là lớp vỏ bọc cho khoảng cách đang lớn dần trong lòng hai người.
Hôm đó, khi con gái tôi hỏi: “Mẹ ơi, ba mẹ không yêu nhau nữa à?”, tôi lặng người. Tôi chưa từng nghĩ rằng con có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt âm thầm ấy. Nó không ồn ào, không nước mắt, nhưng len lỏi vào từng bữa cơm, từng cái nhìn lơ đãng, từng tối nằm cạnh nhau mà chẳng nói gì.
Tôi quyết định ngồi xuống với anh. Không phải để trách móc, mà để nói ra nỗi buồn mình đã giấu quá lâu. Anh cũng vậy. Hóa ra, cả hai đều cảm thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình – chỉ vì đã quá quen với việc nhẫn nhịn mà không đối thoại.
Hôn nhân, nếu chỉ còn tồn tại nhờ thói quen im lặng, thì thật đáng buồn.
Từ hôm đó, chúng tôi cố gắng học lại cách trò chuyện. Không dễ, nhưng mỗi lần nói được một câu thật lòng, tôi lại thấy mình bớt nặng nề hơn một chút.
Vợ chồng sống với nhau lâu năm, không cần ngày nào cũng nói lời ngọt ngào. Nhưng nhất định phải có những lần dám thẳng thắn. Bởi chỉ khi còn muốn nói, mới là còn muốn giữ.