Quỹ đen và câu chuyện không hồi kết của mỗi gia đình
Quỹ đen vốn là khoản tiền “nhạy cảm” của mỗi gia đình, là số tiền được cho là nửa kia không muốn đối phương biết mình có và sử dụng để làm gì.
Trước khi lấy chồng, chị Phương (34 tuổi, Phú Thọ) không biết “quỹ đen” nghĩa là gì, và chắc hẳn, những người độc thân như chị hồi ấy cũng không cần phải có quỹ đen, do bản thân tự làm tự tiêu nên không cần thiết phải che giấu, hay tích trữ mà không cần ai biết. Khi ấy, mỗi khi nghe chuyện bạn bè nói chồng có quỹ đen hay phải kiểm soát xem chồng có quỹ đen không hoặc bản thân mình phải có quỹ đen, chị Phương lấy làm lạ lẫm. Bởi chị nghĩ, tại sao phải có quỹ đen trong khi cả hai vợ chồng đều có thể trao đổi, chia sẻ thẳng thắn với nhau mọi chuyện.
Lương và cả thu nhập nhờ việc buôn bán online nhỏ lẻ của chị tất tật vào khoảng 12 triệu/tháng. Ở quê, đây là mức thu nhập khá cao. Tổng thu nhập của chồng chị nhỉnh hơn chút, tầm 14 triệu/tháng do anh “cày” thêm cả vào ngày cuối tuần.
Những tưởng với tổng thu nhập 26 triệu/ tháng, lại sống cùng nhà chồng, hai vợ chồng chỉ mất chi phi tiền ăn, lại thêm mức chi tiêu ở tỉnh lẻ khá thấp, thì chị Phương sẽ nhanh chóng tiết kiệm được kha khá. Nhưng không, hai năm lấy chồng, chị Phương không để ra được đồng nào, tháng nào tiêu hết sạch tháng đó. Thậm chí có tháng còn phải về xin bố mẹ để vài ba triệu để mua bỉm sữa thêm cho con.
Tại sao lại có chuyện như vậy? Hóa ra chồng chị không phải là người thích rành mạch và có ý muốn chia sẻ tiền bạc với chị. Trong khi ngay từ khi yêu nhau chị đã “dốc ruột” chia sẻ với anh rằng chị kiếm được bao nhiêu một tháng. Có lần anh còn bảo “thế cũng đủ nuôi con với nuôi thân, chẳng cần anh nuôi”. Lúc ý chị cứ nghĩ anh nói đùa, sau lấy nhau về mới biết là anh nói thật.
Chị đã mấy lần bàn bạc với chồng về việc ai là người quản lý tiền bạc trong nhà thì anh đều gạt phắt đi, anh bảo trước lấy nhau như nào thì sau như thế, tiền ai nấy tiêu, anh cũng không lấy của chị đồng nào vì thế anh cũng không muốn đóng góp gì chung, nhà cửa không phải thuê, cơm nước thì có ông bà nấu, ăn mỗi bữa tối thì đóng góp, còn lại cũng không phải chi gì nên anh không muốn vợ quản lý quỹ. Ngay cả đến khi có con, chị Phương lôi vấn đề này ra để nói lại thì anh vẫn gạt phắt đi, anh bảo chị đã có bảo hiểm thai sản, đồ trước sinh thì chỉ cần mua đủ dùng, không thì xin của mấy nhà có con nhỏ đã lớn. Anh sẽ lo phần bỉm sữa, còn lại chị phải lo hết, vì “anh còn bao nhiêu việc phải lo, em thì lo cái gì ngoài việc lo cho bản thân đâu, trước thế nào sau cứ thế đi!”.
Chị Phương trước hôn nhân kì vọng bao nhiêu thì sau khi kết hôn vỡ mộng bấy nhiêu, từ khi nghỉ sinh, lương cũng giảm, thu nhập thêm gần như không có do chị sức khỏe thai kì yếu lại thêm bận rộn chuyện nhà cửa nên hầu như không buôn bán gì thêm. Lúc này chị mới thấy “tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống”, vèo cái vài triệu đã ra đi trong một lần mua sắm. Có lần vì túng, lại sĩ diện, chị lén bán cả cái nhẫn mẹ cho hồi môn đi để lấy tiền tiêu.
Con được gần hai tuổi là bao nhiêu công sức nhọc nhằn của chị và cũng là chừng ấy nỗi thất vọng với chồng, chị không bao giờ được biết chồng mình dùng số tiền lương để làm gì, nhà cửa cũng không mua sắm gì thêm, nếu chị hỏi thì anh quắc mắt bảo không phải việc của chị.
Thấy mẹ đẻ phải nhọc công chăm con hộ mình, rồi dấm dúi cho thêm tiền, trong khi bản thân trước khi lấy chồng cũng có đồng ra đồng vào mà lại chẳng biếu bố mẹ được đồng nào, lúc này chị mới thấy ân hận.
Khi bắt đầu đi làm trở lại, chị quyết tâm tìm thêm việc để gia tăng thu nhập, đồng thời tự lập “quỹ đen” cho mình, đề phòng lúc ốm đau và cũng là quỹ để chị có thể thể hiện tình cảm của mình với cha mẹ đẻ, người mà chồng chị chẳng bao giờ ngỏ lời cảm ơn hay biếu xén gì dịp lễ Tết, thậm chí anh còn bảo chị vẽ chuyện, nhưng bố mẹ anh thì anh bắt chị phải hiếu lễ không thiếu dịp nào.
Càng bước qua những vạch mốc hôn nhân, chị Phương càng cảm thấy dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng đều phải có tự chủ kinh tế, điều này sẽ khiến cả hai phía không rơi vào vòng luẩn quẩn về tài chính và trách móc nhau vì tiền bạc. Đồng thời cũng chủ động được chi tiêu của cá nhân, việc có quỹ đen không phải là việc gì cần che giấu, cứ mạnh dạn chia sẻ sau khi cả hai đã thực hiện nghĩa vụ đối với tổ ấm của mình.