Thứ tư, 04/06/2025
logo
Gia đình

Nếu ngày ấy tôi bớt lời trách móc, có lẽ chồng đã không chọn rời xa gia đình

Vi An Thứ hai, 02/06/2025, 08:53 (GMT+7)

Khi hôn nhân đổ vỡ, tôi mới nhận ra: yêu thương thôi chưa đủ, mà còn cần sự lắng nghe, bao dung và bớt đi những lời trách móc vô tình làm tổn thương nhau.

Hôn nhân không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng có nhau vẫn là điều quý giá nhất

Khi hôn nhân không chỉ là chuyện yêu nhau

Mệt mỏi khi lúc nào cũng phải là người nhường nhịn trong hôn nhân

Ngày anh bước ra khỏi nhà, tôi vẫn còn giận dữ. Tôi cho rằng mình đúng: tôi chăm lo cho nhà cửa, lo cho con cái, lo cho cả hai bên nội ngoại, còn anh thì chỉ biết đi làm rồi về nhà cắm cúi vào điện thoại. Tôi đã nói bao lần, nhắc bao lần, nhưng anh vẫn không thay đổi. Thế là tôi trách móc, chì chiết, la hét. Tôi không nhớ nổi mình đã nói những gì, chỉ nhớ gương mặt anh hôm đó: mệt mỏi, cạn kiệt, và tuyệt vọng.

Anh nói anh muốn ra ngoài một thời gian để suy nghĩ. Tôi cười khẩy, nghĩ thầm: “Ừ, anh đi đi, xem anh trụ được bao lâu.” Nhưng rồi, một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần… anh không trở về. Những tin nhắn không trả lời, những cuộc gọi không nhấc máy. Tôi bắt đầu hoảng loạn.

Tôi nhớ lại từng lời mình đã nói. Tôi nhớ mình đã quát tháo, đã buông những câu nặng nề: “Anh vô dụng!”, “Anh không biết lo cho gia đình!”, “Anh có còn yêu con không?”. Tôi nhớ gương mặt con buồn bã khi thấy bố mẹ cãi nhau. Tôi nhớ cả những lần anh lặng lẽ rót nước, thu dọn đồ, cố gắng nói vài câu chuyện nhỏ với tôi — nhưng tôi đã chẳng để tâm.

cntt-2b-16007636443441210969251-89-0-1400-2097-crop-16007663300961708742667
Ảnh minh họa

gia đình

Tôi nhận ra, mình đã quên mất rằng chồng cũng chỉ là một con người. Anh cũng mệt, cũng áp lực, cũng loay hoay giữa cuộc sống đầy trách nhiệm. Tôi cứ nghĩ, chỉ mình tôi chịu thiệt thòi, mình tôi hy sinh, còn anh thì thảnh thơi. Nhưng tôi chưa bao giờ thật sự hỏi: “Anh ổn không?”, “Anh có mệt không?”, “Anh cần em giúp gì không?”.

Nếu ngày ấy tôi bớt lời trách móc, bớt soi mói những thiếu sót nhỏ nhặt, có lẽ anh đã không chọn rời xa gia đình. Có lẽ, chúng tôi vẫn còn ngồi bên nhau, cùng cười đùa bên mâm cơm, cùng nắm tay con dắt đi công viên. Nhưng cuộc đời không có “nếu”. Chỉ có hiện tại trống vắng, chỉ có những bài học đắt giá mà tôi phải học trong muộn màng.

Nếu bạn đang đọc những dòng này, hãy thử nhìn lại người bên cạnh mình. Hãy bớt đi một câu trách móc, thêm một câu động viên. Đừng đợi đến lúc mất đi rồi mới nhận ra: hóa ra, yêu thương thôi là chưa đủ, mà còn cần cả sự thấu hiểu và bao dung.

Đọc thêm

Đừng bỏ lỡ

Cùng chuyên mục