Có những lúc tôi muốn buông tay, nhưng nghĩ đến con, tôi lại cố gắng
Có lẽ nhiều người nghĩ rằng vợ chồng sống chung lâu, hiểu nhau rồi thì sẽ bớt cãi vã, bớt giận hờn. Nhưng thực tế, sau mấy năm kết hôn, tôi mới hiểu: không phải cứ yêu nhau nhiều là sẽ bớt đi mâu thuẫn.
Khi hôn nhân không chỉ là chuyện yêu nhau
Mệt mỏi khi lúc nào cũng phải là người nhường nhịn trong hôn nhân
Hôn nhân không phải lúc nào cũng màu hồng, nhưng nhờ vậy mới bền lâu
Vợ chồng tôi đã từng có những đêm nằm quay lưng, im lặng đến nghẹt thở. Có những buổi sáng tỉnh dậy, nhìn nhau mà không buồn hỏi han. Có lúc, tôi đã nghĩ: “Hay là thôi, dừng lại đi, giải thoát cho nhau.”
Chồng tôi nóng tính, tôi thì hay để bụng. Chúng tôi cãi nhau từ chuyện tiền bạc, chuyện nuôi dạy con, đến cả chuyện ai nấu cơm, ai rửa bát. Có những hôm, tôi bế con vào phòng, nước mắt cứ chảy xuống mà không dám khóc thành tiếng. Tôi thấy mình mệt mỏi, chán nản, nghĩ về hai chữ “ly hôn” không biết bao lần.
Nhưng rồi, chỉ cần nhìn thấy con ngủ ngoan, nhìn ánh mắt con khi ôm lấy cả bố cả mẹ, tôi lại chùn bước. Con còn nhỏ quá, con cần một gia đình đủ đầy yêu thương. Tôi biết, nếu buông tay, người đau không chỉ là tôi hay anh, mà là đứa trẻ vô tội kia.

Thế là tôi học cách lắng nghe, học cách nhường nhịn, học cách nói ra những điều mình không hài lòng thay vì im lặng để rồi bùng nổ. Tôi thấy anh cũng dần thay đổi: biết kiềm chế, biết quan tâm hơn. Chúng tôi vẫn có những ngày giận nhau, nhưng ít nhất, đã biết ngồi xuống, nói chuyện, chứ không còn chọn cách quay lưng.
Hôn nhân là vậy — không chỉ là chuyện của hai người yêu nhau, mà là chuyện của những người cùng gánh trách nhiệm, cùng vì một gia đình nhỏ mà cố gắng. Có lẽ, ai cũng từng muốn buông tay một lần. Nhưng nếu nghĩ đến những điều quý giá nhất mình đang có, đôi khi ta sẽ học được cách nắm chặt tay nhau thêm một lần nữa.