Làm vợ của một người trầm tính tôi học cách yêu qua ánh mắt và cử chỉ
Không hoa hồng, chẳng lời ngọt ngào, chồng tôi là người trầm tính, yêu bằng ánh mắt và những hành động thầm lặng. Làm vợ anh, tôi học cách lắng nghe bằng trái tim và cảm nhận hạnh phúc từ những điều nhỏ nhất.
Ngày tôi quyết định kết hôn với anh, nhiều người hỏi tôi: “Sao lại chọn người ít nói thế? Ở với nhau cả đời chẳng buồn à?”
Tôi cười. Không phải vì không hiểu lo lắng đó, mà vì tôi tin: mỗi người có một cách yêu. Và anh – là kiểu người thể hiện tình yêu bằng im lặng, hành động và ánh mắt.
Anh không bao giờ nói những lời ngọt ngào. Trong cả năm cưới nhau, tôi chưa từng nghe câu “Anh yêu em” đúng nghĩa. Ngày sinh nhật, không bánh kem, không quà cầu kỳ – chỉ là bữa cơm nóng có món tôi thích, và cái nắm tay siết chặt khi tôi buồn.

Tôi từng tủi thân, nhất là khi nhìn bạn bè được chồng tặng hoa, dẫn đi du lịch, đăng ảnh kèm dòng caption mùi mẫn. Tôi từng hỏi anh: “Anh có yêu em không?” Anh chỉ lặng thinh, nhìn tôi bằng ánh mắt rất lâu, rồi khẽ đặt tay lên vai tôi: “Em ăn chưa?”
Nghe mà... tức! Nhưng cũng chính cái câu hỏi tưởng vô duyên ấy, tôi dần hiểu rằng: anh thể hiện tình yêu theo cách khác.
Anh là người luôn đứng sau khi tôi bận rộn – nấu cơm, dọn nhà, đón con mà không kêu than. Là người không nhắn tin mỗi giờ, nhưng luôn nhớ chuẩn bị sẵn chiếc áo mưa trong cốp xe nếu trời có dấu hiệu mưa. Là người lặng lẽ pha sẵn cốc nước ấm mỗi sáng, luôn chỉnh nhiệt độ điều hòa đúng như tôi thích khi tôi ngủ quên.
Có lần tôi ốm, chỉ cần nhìn ánh mắt anh ngồi lặng bên giường, tôi biết: anh đang lo lắng nhiều đến mức không thốt nên lời.
Người trầm tính không yêu ít hơn, chỉ là tình yêu của họ không màu mè, không phát ra tiếng – mà thấm vào từng việc nhỏ.
Làm vợ một người như thế, tôi học được cách lắng nghe không phải bằng tai, mà bằng tim. Tôi thôi mong chờ những điều rình rang, mà biết trân trọng cả những cử chỉ giản dị như cái vuốt tóc, lời nhắc “đừng thức khuya”, hay ánh mắt nhìn tôi giữa chợ đông người – vừa dịu dàng, vừa đủ đầy yêu thương.
Hôn nhân với anh không phải lúc nào cũng dễ chịu. Anh ít chia sẻ, có khi giận cũng chẳng nói. Tôi từng giận dỗi vì thấy mình như độc thoại. Nhưng rồi tôi nhận ra: yêu một người trầm tính không cần nhiều lời, mà cần sự kiên nhẫn để hiểu nhau bằng những điều không nói ra.
Giờ đây, sau gần 7 năm làm vợ anh, tôi không còn so sánh tình yêu của mình với ai khác nữa. Vì tôi biết, trong thế giới yên ắng của riêng anh – tôi luôn là ưu tiên.