Khi tôi trở thành 'người ở giữa' giữa mẹ ruột và vợ
Tôi không nghĩ mình sẽ là người viết những dòng tâm sự này. Nhưng khi cảm thấy mệt mỏi vì bị kéo về hai phía – một bên là mẹ, một bên là vợ – tôi mới hiểu vì sao có những người đàn ông chọn im lặng, chọn đi sớm về muộn, hoặc chọn né tránh.
5 cách đơn giản giúp tình yêu vợ chồng luôn ấm áp như thuở ban đầu
3 điều vợ chồng cần chia sẻ với nhau nếu muốn gắn bó trọn đời
Yêu nhau khi hạnh phúc dễ lắm, thương nhau khi mệt mỏi mới khó
Tôi từng nghĩ rằng, chỉ cần mình yêu thương cả hai, thì mọi thứ sẽ ổn. Nhưng hóa ra, giữa phụ nữ với nhau, không phải lúc nào tình cảm cũng là đủ.
Vợ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, đôi khi hơi thẳng thắn. Cô ấy không giỏi nịnh, càng không khéo lấy lòng. Nhưng cô ấy thương tôi và thật lòng chăm lo cho gia đình. Còn mẹ tôi, một người phụ nữ truyền thống – từng một mình nuôi ba anh em tôi khôn lớn – không quen với kiểu phụ nữ ít nói ít cười, lại hay tranh luận sòng phẳng.
Ngay từ ngày đầu vợ về làm dâu, tôi đã mong hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình sẽ hòa hợp. Nhưng mọi chuyện không như tôi tưởng. Những mâu thuẫn nhỏ nhặt dần trở thành vết gợn lớn. Mẹ tôi bảo vợ tôi sống lạnh lùng, không biết điều. Vợ tôi thì nói mẹ chồng soi mói, xét nét từng câu từng việc. Tôi – ở giữa – cố giải thích cho cả hai, nhưng càng nói càng rối.
Tôi từng mất bình tĩnh, từng nặng lời với vợ để bênh mẹ. Rồi tôi lại quay sang dỗ mẹ, xin mẹ đừng giận dâu. Nhưng càng cố làm hài lòng cả hai, tôi càng cảm thấy bản thân như kẻ có lỗi với tất cả.

Cho đến một lần, tôi đứng ngoài cửa phòng nghe vợ khóc. Cô ấy bảo: "Em không cần mẹ thương, chỉ mong anh hiểu rằng em cũng đang cố hết sức." Lúc ấy, tôi mới nhận ra: lâu nay tôi quên mất, vợ tôi cũng là người phải rời nhà, rời mẹ để bước vào một mái ấm mới – nơi mà cô ấy chưa bao giờ được là “người nhà” thật sự.
Tôi quyết định thay đổi. Không còn cố “cân bằng” mọi thứ nữa. Thay vào đó, tôi học cách nói rõ ràng với mẹ: vợ con không phải là người xấu, chỉ là cô ấy sống khác thời mẹ. Tôi cũng học cách lắng nghe vợ nhiều hơn, thay vì chỉ khuyên cô ấy “nhịn mẹ một chút”.
Tôi không chọn bên nào, tôi chọn gia đình.
Và điều kỳ diệu đã xảy ra – khi tôi ngừng cố gắng làm vừa lòng cả hai, mà bắt đầu vun đắp niềm tin giữa họ, thì khoảng cách dần thu hẹp lại. Mẹ tôi dần bớt khó chịu, thỉnh thoảng còn hỏi vợ tôi ăn món gì. Vợ tôi cũng nhẹ nhàng hơn, biết cách rút lui khi thấy mẹ đang khó ở. Họ không thân thiết như mẹ con ruột, nhưng đã có thể sống chung một mái nhà mà không còn nhiều tiếng thở dài.
Tôi hiểu, giữa mẹ chồng – nàng dâu luôn có những khoảng cách. Nhưng nếu người đàn ông trong nhà chỉ đứng ngoài, thì khoảng cách ấy sẽ không bao giờ được lấp đầy.
Người ở giữa không phải là người thỏa hiệp, mà là người tạo kết nối. Và khi học được cách kết nối, tôi mới thực sự trở thành một người chồng – người con – đúng nghĩa.