Giá như ngày ấy tôi biết im lặng để lắng nghe chồng nhiều hơn
Tôi từng nghĩ mình đúng, từng trách móc chồng vì những điều nhỏ nhặt, mà quên mất anh cũng có những áp lực riêng. Mãi sau này, tôi mới hiểu: đôi khi im lặng không phải là nhường nhịn, mà là để mở lòng lắng nghe và thấu hiểu người bên cạnh.
Ngày đó, tôi cứ ngỡ mình đúng. Cứ ngỡ mình là người nắm hết mọi chuyện trong tay, từ bếp núc, con cái đến chi tiêu, đối nội, đối ngoại. Chồng tôi chỉ cần tập trung đi làm, mang tiền về là đủ. Nhưng tôi đã quên mất, người đàn ông ấy cũng có những mệt mỏi, những áp lực mà tôi chưa từng hỏi đến.
Mỗi khi chồng về muộn, tôi sẵn sàng bắn ra hàng loạt câu hỏi, lời trách móc: “Anh làm gì mà giờ này mới về?”, “Anh không biết em ở nhà mệt mỏi ra sao à?”, “Anh có bao giờ nghĩ đến vợ con không?”. Chồng lặng im.

Tôi tưởng anh không quan tâm, không yêu thương. Tôi đâu biết, phía sau sự im lặng ấy là bao nhiêu điều anh muốn nói nhưng chẳng tìm được cách.
Rồi có lần, tôi nghe anh tâm sự với bạn thân qua điện thoại, giọng mệt mỏi: “Tớ áp lực lắm, chẳng dám nói với vợ, sợ cô ấy lại buồn, lại trách…”. Khi ấy, tim tôi chùng xuống. Sao tôi chưa từng nghĩ đến cảm xúc của anh? Sao tôi chưa từng im lặng để nghe anh trải lòng, thay vì áp đặt, trách móc?
Giờ đây, sau bao lần cãi vã, hiểu lầm, tôi mới nhận ra: trong hôn nhân, đôi khi im lặng không phải là thua cuộc, mà là để mở đường cho người kia được chia sẻ. Là để nghe, hiểu và nắm tay nhau đi tiếp. Giá như ngày ấy tôi biết im lặng nhiều hơn, biết lắng nghe nhiều hơn, có lẽ chúng tôi đã bớt đi nhiều tổn thương, nhiều nước mắt.