Chúng tôi từng suýt ly hôn chỉ vì không thống nhất chuyện… để tiền ở đâu
Nghe thì nhỏ nhặt, nhưng chuyện “để tiền ở đâu, ai giữ tiền” đã từng đẩy cuộc hôn nhân của chúng tôi đến bờ vực đổ vỡ. Đằng sau đó không chỉ là những con số, mà là niềm tin, sự tổn thương, và cả những vết rạn khó lành.
Ngày mới cưới, tôi và anh đều mang theo những quan niệm riêng về tiền bạc. Tôi lớn lên trong một gia đình mẹ tôi quản lý tài chính, chi li từng đồng, còn anh thì quen cách bố anh làm ra tiền và giữ tiền, vợ chỉ tiêu đủ trong khoản được đưa. Chúng tôi chưa bao giờ ngồi xuống thật sự bàn về chuyện tiền bạc, cho đến khi mọi thứ bắt đầu rối tung lên.
Mỗi tháng, tôi muốn để riêng ra một khoản tiết kiệm phòng thân, còn anh muốn tất cả gom chung lại để dễ theo dõi. Anh thấy tôi cẩn thận thái quá, tôi lại thấy anh bừa bộn, phung phí. Tôi mua cái gì cũng bị hỏi: “Mua làm gì, có cần thiết không?”; còn anh tiêu gì cũng giấu, nói dối rằng “có đáng bao nhiêu đâu”. Những lần cãi nhau về tiền trở thành thói quen - từ chuyện ai trả tiền điện, ai mua đồ cho con, cho đến cả chuyện đi chợ mua mớ rau, con cá.

Một hôm, sau một trận cãi nhau lớn, anh ném cho tôi xấp hóa đơn, nói: “Em tự tính đi, anh chịu hết nổi rồi”. Tôi thì khóc nức nở, cảm giác như bị coi thường, bị đẩy ra ngoài rìa. Khi hai người không còn muốn chia sẻ về tiền bạc, tức là họ đã bắt đầu không muốn chia sẻ cả phần đời với nhau.
May mắn thay, trước khi đặt bút ký vào đơn ly hôn, chúng tôi đã thử làm điều mà suốt bao năm không làm: ngồi xuống nói chuyện thật sự, không phải để đổ lỗi, mà để hiểu nhau. Chúng tôi học cách thống nhất: mỗi người giữ một phần, một phần để chung, nhưng quan trọng nhất là mọi thứ đều rõ ràng, minh bạch, và không ai cảm thấy bị ép buộc.
Tiền bạc trong hôn nhân không phải là thứ quyết định ai hơn ai, ai quyền lực hơn ai, mà là công cụ để cùng nhau xây dựng cuộc sống chung. Khi hiểu được điều đó, chúng tôi mới thật sự tìm lại được sự bình yên mà suýt chút nữa đã mất.