Thứ tư, 28/05/2025
logo
Gia đình

Chồng tôi không giỏi nói lời yêu, nhưng luôn dậy sớm nấu cơm cho vợ đi làm

Vi An Thứ hai, 26/05/2025, 14:02 (GMT+7)

Chồng tôi không phải kiểu người đàn ông giỏi bày tỏ cảm xúc. Anh ít nói, ngại thể hiện, và gần như không bao giờ nói ra những lời ngọt ngào như “Anh yêu em” hay “Anh nhớ em”.

Cưới nhau đến nay đã hơn ba năm, số lần anh tặng hoa có thể đếm trên đầu ngón tay, ngày lễ cũng thường trôi qua rất giản dị, đến mức có lúc tôi tự hỏi: "Mình có đang đòi hỏi quá nhiều không?"

Có một giai đoạn tôi thường hay buồn vu vơ, nhất là khi lướt mạng thấy những bức ảnh vợ chồng người ta tay trong tay đi cà phê, được chồng bất ngờ tổ chức sinh nhật lãng mạn hay đơn giản là ôm từ phía sau lúc nấu cơm. Tôi từng nghĩ, giá mà chồng mình lãng mạn được một phần như thế, giá mà anh biết cách nói yêu vợ như bao người khác...

Nhưng rồi, cuộc sống đã dạy tôi hiểu: có những người đàn ông yêu vợ không bằng lời nói, mà bằng những việc tưởng chừng nhỏ bé đến mức không ai để ý.

Năm ngoái, tôi được điều chuyển công việc, phải đi làm sớm hơn bình thường. 5 giờ sáng tôi đã phải rời khỏi nhà. Ngày đầu tiên, tôi lọ mọ dậy một mình, định bụng ăn tạm bánh mì rồi đi cho nhanh. Thế mà khi mở cửa bếp, tôi thấy anh đã dậy từ lúc nào, đang cặm cụi luộc trứng, kho thịt, và bới cơm vào hộp cho tôi mang đi.Tôi ngạc nhiên hỏi: “Anh dậy làm gì sớm vậy?”Anh chỉ cười, giọng còn ngái ngủ: “Cơm nóng ăn ngon hơn bánh mì.”

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Từ hôm đó, sáng nào anh cũng dậy cùng tôi. Dù mắt vẫn díp, tay vẫn lóng ngóng cắt rau, anh vẫn cố nấu đủ cơm, canh, đồ ăn cho tôi mang đi. Những buổi sáng mùa đông lạnh buốt, tôi mặc áo khoác ra ngoài, còn anh đã cắm cơm từ lúc 4 giờ rưỡi. Không có tiếng gọi dịu dàng “em ơi dậy đi”, chỉ là âm thanh lách cách quen thuộc từ gian bếp nhỏ, và mùi thơm của món thịt kho anh học làm từ mạng.

Tôi nhiều lần bảo anh cứ ngủ thêm, để em tự lo. Anh vẫn nhẹ nhàng đáp: “Thôi, anh dậy rồi mà. Em ăn cơm sáng đỡ mệt hơn.”

Không cần hoa, không cần quà. Không cần nói lời yêu. Chỉ là sự kiên nhẫn, chăm sóc từ những việc nhỏ nhất – như nắm được thói quen ăn uống của vợ, như luôn nhớ tôi thích ăn trứng luộc lòng đào, hay biết hôm nào tôi mệt thì sẽ kho món đơn giản dễ nuốt hơn.

Tôi nhận ra, tình yêu đôi khi không cần phải được nói ra. Có những người đàn ông yêu bằng việc sẵn sàng dậy sớm, bước vào bếp, nấu một bữa sáng thật tử tế cho vợ mình đi làm.

Yêu bằng sự có mặt âm thầm, bằng những điều ổn định và đáng tin nhất, chứ không phải bằng những điều phù phiếm, hào nhoáng nhất thời.

Chồng tôi không giỏi nói lời yêu nhưng anh yêu theo cách của riêng anh. Lặng lẽ, vững vàng và bền bỉ – như chính con người anh vậy.

Đừng bỏ lỡ

Cùng chuyên mục